thích thao thao bất tuyệt, đương nhiên lại rước lấy ánh mắt xem thường của
Tần Phiên Phiên.
Đêm đó Liễu Âm đứng trên cầu gỗ nhỏ ngoài điện, lúc nàng đang
đứng dưới trăng há mồm uống gió, Vọng Lan cô cô lén lút đi tới bên người
nàng.
"Cô cô, ngươi tới uống gió cùng ta sao? Vẫn là ngươi tốt với ta." Nàng
còn rầm rì làm nũng hai tiếng.
"Không phải, bỗng nhiên ta ăn uống không được tốt, gói theo hai cái
bánh tới, vừa ngắm phong cảnh vừa ăn." Vọng Lan nói xong liền lấy ra một
bao nhỏ từ trong ống tay áo, khăn gấm bao lấy hai khối điểm tâm còn bốc
khói âm ấm.
Tức khắc hương thơm ngọt ngào lan tỏa bốn phía, Liễu Âm vốn đã đói
bụng, hiện giờ bên cạnh còn có một cái bánh thơm nức mũi, nàng càng
thêm cảm thấy dạ dày rỗng tuếch, chỉ đành không ngừng nuốt nước miếng
an ủi chính mình.
"Cô cô, ngươi thật nhẫn tâm." Liễu Âm càng thêm nức nở, đáng tiếc
Vọng Lan sẽ không thương xót nàng.
"Ta không nhẫn tâm, chia cho ngươi một cái." Vọng Lan làm bộ muốn
đẩy một khối điểm tâm còn dư lại cho nàng.
Liễu Âm sợ tới mức liên tục lùi về sau ba bước mới miễn cưỡng dừng
lại.
Phải biết rằng bị Hoàng thượng phạt không được ăn bữa tối, bọn họ có
thể ngầm cất giấu mấy khối điểm tâm vụng trộm ăn, nhưng nếu ở bên ngoài
ăn bị thấy được, truyền vào tai Hoàng thượng, ít nhất cũng bị phạt trượng.
Coi rẻ quân uy chính là trọng tội, nàng trăm triệu lần không dám.