Vì thế đoàn người liền tấp nập đi Long Càn cung, bà vú ôm Tiêu Nháo
Nháo đi phía sau, thằng bé thì không ngừng gọi "A...A...", rõ ràng là muốn
gọi mẫu thân.
Giọng gọi to khoẻ của nó cũng khiến Tần Phiên Phiên đau đầu, vì vậy
nàng không quay đầu lại mà chạy chậm ở phía trước, cung nữ, bà vú ôm
Nháo Nháo chạy chậm đuổi theo ở phía sau.
"Ha ha ha...." Trò chơi đuổi bắt kích thích này lại khiến Tiêu Nháo
Nháo cười lên tiếng.
Vừa chạy vừa chơi, đợi đến Long Càn cung thì Tần Phiên Phiên đã
mệt sắp đứt hơi.
Mang nhi tử chơi đùa, rõ ràng là muốn mạng mà.
Tiêu Nháo Nháo có nhiều tinh thần hơn những đứa trẻ khác, cũng may
có nhiều cung nhân giúp đỡ nàng, nếu chỉ có một mình, nàng sẽ không chịu
nổi mà ôm Tiêu Nháo Nháo cùng khóc.
Làm như chỉ mỗi bản thân nó biết khóc vậy!
Bây giờ mỗi lần Tần Phiên Phiên đến Long Càn cung đều giống như
về nhà của mình vậy, những cung nhân trông cửa đều hiểu: thà đắc tội
Hoàng thượng cũng không thể đắc tội nương nương.
Bởi vậy nên Tần Phiên Phiên bảo bọn họ không cần thông truyền thì
một đám ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, nín thở đứng im cố gắng giảm sự
tồn tại của bản thân xuống.
"Các ngươi ôm thằng bé đi vào trước, ta chờ ở bên ngoài. Nếu Hoàng
thượng có hỏi ta đâu thì nói ta đang đến." Nàng nhỏ giọng dặn dò cung nữ
và bà vú.