người như các ngươi vụng trộm chạy tới nhìn, kết quả còn mắng người ta
không biết xấu hổ không biết thẹn. Nếu tổ sư gia biết, các ngươi học được
bản lĩnh làm loạn công kích người khác, đoán chừng cũng phải từ dưới nền
đất nhảy ra, vách quan tài cũng không giữ được."
Trương Ngự sử nghe bà nói như vậy, sắc mặt lại trở nên khó coi mấy
phần, may mà giọng nói chuyện của Trương phu nhân tương đối ôn nhu,
nếu như cũng cãi ngang thì xem chừng Trương Ngự sử muốn trở mặt với bà
cãi vã ngay tại chỗ.
Ông há hốc mồm muốn nói gì đó, kết quả thấy Trương phu nhân đem
chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, trực tiếp đứng dậy đi tới bên cạnh ông.
Trương Ngự sử nhìn thấy phu nhân bỗng nhiên xích lại gần, lập tức có
chút phát sợ, lui về sau một bước hỏi: "Bà làm gì đấy?"
Kết quả thấy Trương phu nhân bỗng nhiên đưa tay vỗ một cái lên mu
bàn tay của ông, sau đó lại nhẹ nhàng bóp tay ông một chút.
Nhất thời Trương Ngự sử ngây ngẩn cả người, không biết bà đây là
muốn làm cái gì, cứng đờ một chút cử động nhỏ cũng không dám.
"Phu nhân bà làm gì vậy?" Ông ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu ôn
nhu nhất đời này hỏi.
"Đánh ông đấy, đau không?" Trương phu nhân cong môi cười cười
nhìn về phía ông, vừa nói vừa nâng một cái tay khác bên cạnh lên, đem tóc
mai ở trên trán vuốt vào bên tai.
Trương Ngự sử vô ý thức lắc đầu, phu nhân của ông là nữ nhân ôn nhu
hào phóng nhất trên đời này, làm sao có thể đánh ông đau được?
Huống hồ bây giờ Trương phu nhân điềm tĩnh dịu dàng như thế, hoàn
toàn ở trong trạng thái ôn nhu nhẹ nhàng, giác quan quanh người đều trở