ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 1756

Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra bất đắc dĩ biểu tình, nói:

"Trẫm làm gì có biện pháp nào? Đạp Tuyết hay Thần Bạch đều căn đặc thù
của nó mà đặt, nàng nhìn con ngựa này xem, cả người trắng tinh không có
một sợi lông khác màu. Còn Nháo Nháo thì sao, làm gì có cái đặc thù gì, vẻ
ngoài xấu? Chẳng nhẽ lấy tên Tiêu Xấu?"

Hắn vừa nói xong Tần Phiên Phiên liền xông lên muốn đánh hắn, Tiêu

Nghiêu lập tức không nhịn được cười lui về phía sau vài bước tránh đi.

Hắn đột nhiên dùng sức duỗi tay kéo nàng lên lưng ngựa, ngồi ở trước

mặt hắn.

Thần Bạch hiển nhiên là một con ngựa rất khỏe mạnh nhưng ngang

bướng, Tần Phiên Phiên vừa mới ngồi lên nó liền xao động muốn mũi vẫn
hừ hừ, còn nâng chân trước lên muốn ném người từ trên xuống.

Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng vuốt cổ nó, vẫn luôn trấn an nó.

"Được rồi, không cần khó chịu. Nàng là thê tử của ta, rõ ràng lần trước

ngươi đã chở nàng một lần rồi, cũng ơn bãi săn này. Mặc dù lúc ấy nàng
khóc lóc xấu xí nhưng vì lừa ta nên bị ta mắng một trận. Hơn nữa lúc ấy
nàng còn vừa nôn mửa xong trên người rất dơ ngươi còn có thể nhịn. Sao
bây giờ nàng trang điểm xinh đẹp như thế ngươi lại coi thường nàng."

Hắn lẩm nhà lầm nhầm nói chuyện với nó, âm thanh nhỏ hơn bình

thường nhiều giống như dụ dỗ con nít ấy.

Hơn nữa lời nói của hắn đều là chê bai Tần Phiên Phiên khiến cho

nang không chịu nổi quay đầu trừng mắt nhìn hắn, còn duỗi tay véo hắn
một cái, oán khí tận trời.

Cuối cùng thật khó khăn mới trấn an được con ngựa nhưng Tần Phiên

Phiên lại tức giận, có thể nói là bạo nộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.