Hoàng thượng nhanh chóng cá nước thân mật với nàng.
Dù cho không gạo nấu thành cơm, tốt nhất là ở thời điểm Hoàng hậu
nương nương dẫn người tiến đến, bọn họ đã lăn lộn quấn quít thành một
đoàn.
Như vậy kể cả Hoàng thượng không muốn thân thể nàng, cũng phải
nhường nàng tiến cung, rốt cuộc thanh danh nàng bị hắn huỷ hoại.
"Hôm nay lá gan lớn như vậy, chẳng lẽ nàng cũng uống say? Có cùng
suy nghĩ với trẫm?" Tiêu Nghiêu cười khẽ một tiếng, thanh âm càng thêm
có vẻ từ tính dễ nghe.
Vệ Tình cảm thấy lỗ tai mình đều sắp bốc cháy, nóng đến không chịu
nổi.
Tiêu Nghiêu quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ một cái liếc mắt, còn là
bên sườn mặt, hắn liền nhận thấy không thích hợp.
Hắn đẩy nàng ta ra, nam nhân uống có hơi nhiều, lúc dùng sức có chút
không biết nặng nhẹ, trực tiếp đẩy nàng ta té ngã trên đất.
Tươi cười trên mặt Vệ Tinh lập tức biến mất, nàng ta vừa nhấc đầu
liền nhìn thấy thần sắc giận dữ trên mặt ngôi cửu ngũ.
Ngũ quan nam nhân rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, hình dáng cao lớn,
giờ phút này cảm xúc phẫn nộ làm khí thế xung quanh hắn càng mạnh mẽ.
Đồng thời Vệ Tình đang hoảng loạn, trong lòng càng thêm sinh ra vô
số cảm xúc muốn leo lên hắn.
Nam nhân tốt như vậy, vì sao không phải của nàng?
Tất cả mọi người đều là nữ nhân, dựa vào cái gì ngôi cửu ngũ có
quyền có sắc lại thuộc về Tần Phiên Phiên?