ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 1996

Cảnh Vương chỉ cảm thấy cả người rét run, tất cả mọi chuyện xảy ra

ngày hôm nay, đều làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Đầu tiên là chuyện ám sát Hoàng hậu, vốn dĩ nghĩ đã nắm chắc, kết

quả đó lại là một chiếc xe ngựa không.

Hắn không chỉ không giết chết được Hoàng hậu và Thái tử, ngược lại

bị Hoàng thượng bắt được hang ổ, thậm chí thời điểm lẩn trốn khỏi kinh
đô, lại vẫn bị chặn được như cũ, vốn là con đường cứu mạng, hiện giờ xem
ra là con đường chết.

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.

Thanh thản ổn định làm Vương gia không tốt sao? Một hai phải mộng
tưởng đến thứ đã sớm không thuộc về ngươi, không phải ngươi muốn tìm
chết thì là gì?"

Tiêu Nghiêu nhìn hắn đến bây giờ còn chưa khôi phục lại được không

khỏi cười lạnh một tiếng.

"Tất cả mọi chuyện đều do ngươi tính kế tốt?" Cảnh Vương miễn

cưỡng thu liễm trạng thái tiêu cực quanh thân, trầm giọng hỏi.

Tiêu Nghiêu gật đầu: "Đúng vậy, trẫm lập Thái tử là kích thích tâm tư

muốn tạo phản của ngươi. Ngươi trù tính đã hơn một năm, trẫm biết lại
không động đến ngươi. Bởi vì trẫm muốn mệnh của ngươi, mà không phải
là mạnh mẽ cầm lấy, nhẹ nhàng buông tha. Nếu không phải sự thật ngươi
tạo phản như ván đã đóng thuyền, những lão thần đó trên triều đình, nhất
định phải cầu tình vì ngươi. Trẫm nhất ý cô hành[1] mà nói, đích xác có thể
giết ngươi, nhưng sẽ lưu lại ô danh, làm Hoàng thượng mà chính huynh đệ
ruột thịt của mình cũng không thể bao dung, tuyệt đối là nam nhân bụng dạ
hẹp hòi."

[1] Nhất ý cô hành: Tự làm theo ý mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.