ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 2084

Phụ hoàng và mẫu hậu từ bên ngoài du lịch trở về, bọn họ đã từ từ già

đi, đi đường cũng phải dùng trượng để chống.

Mẫu hậu lặng lẽ nói với phụ hoàng: "Gần đây thời tiết rất tốt, không

nóng không lạnh, nếu như đi như vậy rồi cũng tốt, không hành hạ người."

Lời nói này vẫn truyền tới lỗ tai của ta, mà ta cũng không phải vì theo

dõi sinh hoạt của bọn họ, mà là sợ hãi bọn họ rời đi.

Bồi bọn họ một ngày rồi một ngày dần ít đi, phụ hoàng và mẫu hậu

vẫn luôn ở trước mặt tiểu bổi chúng ta nói: "Đời này không có tiếc nuối,
gặp người mình thích, sinh ra hai hai tử, bọn nhỏ đều đã tìm được người
mình thích rồi, sinh hài tử. Không biết vương triều Tiêu gia có thể đi dài tới
bao nhiêu, nhưng mà đến thế hệ của bọn ta mà thấy được, đã không còn
vướng bận. Nếu có một ngày chúng ta rời đi, cũng không cần khổ sở cùng
thương tâm, bởi vì chúng ta ra đi an lòng, hoàng tuyền trên đường sẽ không
cô đơn, bởi vì chúng ta có lẫn nhau. Các ngươi cũng không cần bất an, bởi
vì các ngươi có người mình yêu làm bạn cả đời."

Ta đem Trương Nhiễm Nhiễm tới bên người phụ hoàng và mẫu hậu,

quỳ gối bên chân bọn họ, nhẹ giọng nói cho bọn họ: "Đây là nữ nhân mà
con yêu, nàng không hiền huệ cũng không thông minh, có đôi khi còn ngu
ngơ, tính cách cũng thẳng thắn, nhưng con chính là yêu nàng."

Phụ hoàng nâng bàn tay nó nếp nhăn kia lên, vỗ vỗ bả vai ta, cười đến

hiền lành: "Không hổ là nhi tử của ta, giống như ta có khí khái của nam tử
hán. Ý nghĩ của con năm đó, ta cũng từng có, so với con còn mãnh liệt hơn
rất nhiều. Mẫu hậu con cũng không phải là điều ta mong đợi, nhưng gặp
được nàng, ta chính là yêu dáng vẻ của nàng."

- --

Kiến An năm thứ mười, ngày mười tám tháng tư:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.