Nam nhân vốn dĩ lớn hơn nàng mười tuổi, đường nét khuôn mặt tuấn
lãng rõ ràng, luôn là dáng vẻ bình tĩnh tối tăm nhưng thời điểm hắn bày ra
vẻ mặt này, hắn thật sự trông trẻ hơn rất nhiều, giống như một thiếu niên
chưa trải qua sự đời.
Tần Phiên Phiên cảm thấy không còn gì để nói, nếu lời trong miệng
hắn không phải là nói về vấn đề này thì hắn còn có thể diễn những biểu
hiện giả dối này lâu hơn một chút.
"Tần thiếp là tiểu thuyền nhỏ." Nàng vừa nói vừa quay đầu đi, từ gò
má đến lỗ tai đều hồng.
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ngược lại trong đầu lập tức xuất hiện
một số cảnh tượng không thể miêu tả rõ được, tay hắn tùy tiện ném đi, chỉ
nghe một tiếng "bang", chủy thủ rơi chơi nền gạch phát ra một tiếng vang
thanh thúy.
"Ngươi là thuyền, vậy trẫm đây chỉ có thể là mái chèo." Đương nhiên
so với để cho kho binh khí của hắn thấy máu, Hoàng thượng càng thích
chơi trò chơi, dường như chỉ trong nháy mắt chuỷ thủ đã được từ bỏ, đêm
nay hắn lựa chọn sẽ ôm ôn hương nhuyễn ngọc, xem ra Đào Uyển nghi của
hắn có thể mang lại cho hắn một bữa thịnh yến với cảm giác khác biệt.
"Không, người là nước." Nàng ngượng ngùng đáp lại hắn.
Tiêu Nghiêu phản ứng lại, nheo đôi mắt nói: "Ngươi lại ở trên, trẫm ở
dưới?"
Thuyền chỉ có thể lướt trên mặt nước, nếu ở dưới nước là thuyền
chìm.
Tần Phiên Phiên sợ tính xấu của Hoàng thượng lại phát tác, phải biết
rằng nam nhân tôn quý nhất sao có thể ở dưới thân nữ nhân? Nàng lập tức
sợ hãi nói: "Tần, tần thiếp chỉ nói vậy thôi, nếu người không muốn thì..."