ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 347

Hai người nị nị oai oai, hoàn toàn giống một đôi mẹ con ruột, làm cho

Hoàng thượng đứng ở một bên trông như một đứa con rể dư thừa.

Thời điểm bọn họ rời Duyên Thọ cung, trên mặt Tần Phiên Phiên vẫn

còn nở nụ cười, nàng thật sự nhịn không được.

Tiêu Nghiêu lại mang một khuôn mặt lạnh tương phản với nàng, giống

như người ta thiếu nợ hắn cả đống bạc.

"Xem ra người ngoài như trẫm đã quấy rầy đến tình cảm giữa ngươi

và Thái hậu rồi."

Hoàng thượng thấy nàng cười đến đắc ý như vậy thì rốt cuộc vẫn nhịn

không được mà mở miệng, chỉ là vừa mới mở miệng là nghe có mùi chua
nồng nặc.

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, ý cười hơi nhạt đi, nói: "Hoàng

thượng sao lại nói như vậy? Nếu ngài là người ngoài thì tần thiếp và Thái
hậu cũng không có cơ hội gặp mặt. Tần thiếp chỉ là cảm thấy nhũ danh của
ngài rất đặc biệt thôi. Muốn Muốn, Thái hậu nương mong đợi rất nhiều từ
Hoàng thượng, có thể trị bệnh cứu người. Ngài cũng là thuốc của tần thiếp
đó."

Đào Uyển nghi lợi dụng tất cả cơ hội, không biết xấu hổ mà tán tỉnh

Hoàng thượng.

Đáng tiếc Hoàng thượng cũng không cảm kích, nhắc đến chuyện nhũ

danh này, Hoàng thượng càng không vui lên được.

"Muốn Muốn. Lúc ấy mẫu hậu đang cáu kỉnh với phụ hoàng, mỗi

ngày phụ hoàng đều mang đến chỗ bà rất nhiều đồ, hỏi bà có muốn không.
Nếu bà nói có, phụ hoàng sẽ không cho. Nhưng mẫu hậu lại không muốn
nói chuyện với phụ hoàng, nên lấy nhũ danh cho trẫm là Muốn Muốn. Phụ
hoàng vừa hỏi bà, bà sẽ gọi trẫm, không nói chuyện với phụ hoàng cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.