Kỳ thật vẫn là bởi vì dưới đáy lòng Hoàng Thái hậu, đánh Tần Phiên
Phiên là đánh vào cái mác Cao Thái hậu, người bên cạnh của đối thủ một
mất một còn, không một ai thuận mắt.
Cho nên bất luận Tần Phiên Phiên biểu hiện như thế nào, lại trang
điểm ra sao, ở trong mắt Hoàng Thái hậu đều là không đúng tí nào.
"Chu cô nương và mẫu hậu giống nhau, đều tốt bụng. Sớm biết rằng
như vậy, lúc trước thần thiếp có mất mặt, cũng nhất định phải làm Chu cô
nương sớm ngày tiến cung, nếu không đâu ra một tri kỷ như thế."
Mở miệng chính là Nhàn Quý phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái,
nàng ta bày ra một gương mặt ngây thơ non nớt, cười tủm tỉm mà nói
chuyện, cũng sẽ không làm người khác cảm thấy là nịnh hót, ngược lại như
là làm nũng.
Tần Phiên Phiên không khỏi nhìn nàng ta thêm vài cái, mẹ, Nhị cẩu tử
thật là có phúc khí, cô nương này lớn lên thật làm người ta yêu thích.
"Nhàn tỷ tỷ khiêm tốn, trên đời này còn ai có thể so sánh với tri kỷ
như ngươi?" Chu Uyển cong mi mắt mà nịnh hót lại.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, Chu Uyển thật đúng là không coi chính
mình là người ngoài, thế nhưng so sánh mình và Nhàn Quý phi như tỷ
muội.
"Hai người các ngươi không cần đẩy tới đẩy lui, trong lòng ai gia hai
người đều tốt, nghịch ngợm như cái con khỉ, nhưng lại tốt từ tận đáy lòng,
đều là hài tử ngoan hiểu chuyện." Hoàng Thái hậu hiển nhiên đã nhìn quen
trường hợp này, còn thuận miệng khen các nàng hai câu.
Trong điện nơi nơi đều là thanh âm phụ họa, không khí hoà thuận vui
vẻ này, hơn nữa tư thế ủng hộ Hoàng Thái hậu như Thiên Lôi sai đâu đánh
đó, hiển nhiên hài hòa hơn bên Cao Thái hậu nhiều.