Sau khi Trương Hiển Năng đã rõ tình trạng bây giờ, biết Cẩu tử vẫn
còn sống tốt, sinh mệnh cũng cũng không phải gặp nguy hiểm gì, liền thở
một hơi dài nhẹ nhõm.
Cẩu Hoàng đế hỏi cái câu hỏi cũng thật là, chính hắn là cẩu, vậy mà
nhìn không ra được người trước mắt rốt cuộc có phải đồng loại hay không
sao?
"Ngươi thật là phản mà!" Tiêu Nghiêu cọ cọ tay vào long bào của
mình, lau nước miếng đi, tiến lên vài bước như là muốn đánh nàng.
Tần Phiên Phiên vừa động thì phía sau lưng liền đau, nàng hiện giờ vô
cùng thống hận chính mình là một kẻ thương tật, nhưng là cũng may thân
nàng tuy tàn nhưng không nhụt chí.
Chẳng phải chỉ là đau thôi sao, có thể nhẫn, kiên quyết không thể để
Cẩu tử bên quân địch thực hiện được ước muốn của hắn.
"Hoàng thượng, phía sau lưng Uyển nghi có thương tích, ngài ——"
Vọng Lan cô cô nhìn thấy một màn này, lập tức khẩn trương liền nói đỡ,
muốn cầu tình.
Kết quả câu này của nàng còn chưa nói xong, Uyển nghi nhà nàng
giống như Thánh đấu sĩ mà bò từ trên giường xuống, nhấc chân xông tới đá
Hoàng thượng một cái.
Vọng Lan cô cô: Ôi, hình như ta bị mù, câm miệng câm miệng!
Trương Hiển Năng nhìn tư thế phấn đấu đá Cẩu tử đến quên mình của
Đào Uyển nghi, đầu tiên là kinh ngạc cảm thán một chút, dưới đáy lòng lại
liều mạng vỗ tay.
Nhìn đi, nữ nhân của Cẩu Hoàng đế rốt cuộc cũng có một người dám
bò lên trên đánh Hoàng thượng.