"Không thể." Tiêu Nghiêu không cho nàng có cơ hội nói xong, quả
quyết cự tuyệt.
Mấy người đều đứng dậy, Tần Phiên Phiên do dự một chút, cũng đứng
dậy theo chuẩn bị rời đi.
Ba người nữ nhân này đều có chuẩn bị mà đến, mà nàng cái gì cũng
không chuẩn bị, vẫn là bỏ đi, lần sau sẽ bàn sau.
"Đào Quý nhân ở lại." Nam nhân gõ gõ trên bàn đá, ngữ khí kiên định
chắc chắn nói.
Tần Phiên Phiên lại đặt mông ngồi xuống lại, ba người nữ nhân kia
hung tợn trừng nàng một chút, Tần Phiên Phiên không khách khí chút nào
ném vẻ khinh bỉ ngược lại.
Đợi đến khi trong lương đình chỉ còn lại hai người bọn họ, gió thổi
nhẹ, đem mùi son phấn phảng phất ở bên trong đình bay đi, bầu không khí
cũng vắng lặng hơn chút.
"Ở chỗ của mẫu hậu sống như thế nào?"
Nam nhân mở miệng nói chuyện trước, thanh âm không có chút rung
động nào, không có cảm xúc đặc thù gì, giống như chỉ là một câu hỏi thăm
ân cần bình thường.
Tần Phiên Phiên gật đầu: "Thái hậu nương nương đối nô thiếp rất tốt,
Tố Tuyết cô nương cũng rất biết chiếu cố người."
"À, vậy là tốt rồi."
Sau khi hắn nói xong câu đó, trong lương đình lại trở nên yên tĩnh
hoàn toàn.