ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 25

lại khách sạn đã từng ở. Phòng ốc có thay đổi đôi chút, quyển thực
đơn thì còn nguyên nhưng phần ghi giá đã được dán đè lên. Món
nào cũng tăng gấp rưỡi hoặc gấp đôi. Thoại mở cửa sổ nhìn nắng
chậm chạp lách qua những đám mây che trên ngọn núi phía xa, tự
hỏi không biết món cơm rang còn ngon như năm ấy.

Cô gái lễ tân mỉm cười chỉ cho Thoại đường đi tới sảnh mà

khách sạn tổ chức buffet sáng. Những món ăn sáng của cả Âu lẫn Á
đặt ngay ngắn trên mấy dãy bàn. Ở góc phòng, một người đàn ông
cao lớn mặc đồ trắng của đầu bếp đang túc trực bên nồi nước dùng
nghi ngút khói. Dù không thích món nước, Thoại vẫn lấy một bát
phở đưa tới cho anh ta chan để thử bắt chuyện. Nghe câu hỏi về
món cơm rang phục vụ tận phòng vài năm trước, anh ta hơi dừng lại
nhìn Thoại một lát rồi mới trả lời:

- Là ông già tôi đấy. Ông già tôi làm cho khách sạn này từ ngày

đầu thành lập.

- Cụ… vẫn khỏe chứ ạ?

- Mới đi rồi.

“Giá như năm đó, giá như năm đó…” Trong lúc ăn phở, đầu óc

Thoại không ngừng vọng lên những lời này. Thoại chẳng biết đoạn
sau của “giá như năm đó” sẽ là gì. Sảnh ăn đông dần rồi vắng dần.
Tiếng ồn ào dâng lên rồi hạ xuống. Bát phở chỉ còn chút nước dùng
nguội ngắt. Người chan phở đang thu dọn, điệu bộ dứt khoát mà
vẫn thận trọng. Nhìn cách anh ta làm việc, Thoại có cảm giác như
những miếng dưa chuột xếp hình cánh quạt và đóa hồng cuốn bằng
cà chua đang xuất hiện tươi rói trước mắt. Đột nhiên, Thoại đứng
dậy, đi về phía anh ta, hỏi nhanh:

- Tối nay anh rảnh không? Tôi muốn mời anh uống cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.