ĐỘC THÂN CẦN YÊU - Trang 96

Trời rét đậm, rét hại liên tục cộng với những hành trình bận

rộn chuẩn bị cho Tết cổ truyền khiến những người yêu hoạt động
ngoài trời nhất cũng biến đi đâu mất, công viên vắng hơn bất cứ thời
điểm nào trong năm. Văn đoán là mẹ con Nheo sẽ không xuất hiện
nhưng anh vẫn không thể bỏ thói quen đi tập mỗi chiều, chỉ để đảm
bảo rằng nếu họ tới, anh sẽ không bỏ qua cơ hội bảo vệ họ khỏi
những kẻ móc túi hay trấn lột vẫn lảng vảng đâu đây. Đôi khi, anh
dừng chạy, nhìn sững về phía chiếc ghế đá nơi mẹ con Nheo vẫn
ngồi, thầm đoán lúc này họ đang làm gì. Đôi khi, anh ngồi thừ trên
chính chiếc ghế đá ấy, nghĩ ngợi mông lung…

Tháng 2

Sau kỳ nghỉ Tết dài đằng đẵng, mẹ con Nheo cũng như nhiều

khách quen khác của công viên lục tục trở lại nhịp sinh hoạt bình
thường. Mọi người chào hỏi chúc tụng nhau râm ran. Trời ấm dần
lên. Đôi má của Nheo đã phúng phính hơn nhiều còn bộ quần áo
của mẹ con bé thì đã có màu sắc tươi tắn đôi chút. Khi Văn đem hai
phong bao lì xì đến đưa cho mẹ Nheo, anh đọc được trong mắt cô sự
nguôi ngoai. Cô chủ động hỏi tên anh. Nhưng như mọi khi, tất cả
những gì anh có thể hồi đáp chỉ là một nụ cười hiền lành, ngượng
ngập. Trong phong bao lì xì dành cho mẹ Nheo, anh đã nhét thêm
mẫu giấy nhỏ có dòng chữ: “Xin lỗi, tôi có khuyết tật thanh quản,
không thể. Ngày mai tôi phải đi công tác, hẹn gặp lại hai mẹ con vào
tháng 3”.

Tháng 3

Dưới làn mưa bụi mờ đục cuối xuân, trên chiếc ghế đá gần

chuồng chim bồ câu, có hai người một lớn một nhỏ ngồi thu mình
dưới tán chiếc ô kẻ ca rô, đợi bước chạy của một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.