ĐỘC TÌNH - Trang 188

Suy nghĩ của cô quá đỗi xa xỉ, nên cô phải chịu sự trừng phạt của ông trời.

Mùa đông năm ấy lạnh căm. Cô nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm Tô
Tự: “Con mình đâu?”.

Tô Tự ôm lấy cô, không nói một lời.

“Cậu mang con mình đi đâu rồi?” Cô đẩy Tô Tự, “Mình muốn thấy con
mình, mình muốn tự đi nhìn nó…”

Tô Tự nhíu mày: "Lê Họa, đừng như vậy... Đứa bé qua đời rồi, nó vừa sinh
ra đã không thể tự thở.”

“Cậu lừa mình. Sao có thể như thế được. Nó ở trong bụng mình khỏe mạnh
như vậy cơ mà...” Cô ngồi dậy, “Mình không tin, để mình đi gặp con... Cậu
đang đùa mình có phải không…”.

“Lê Họa, đừng như vậy...”

“Có phải cậu sợ mình không nuôi nổi con nên đã đem nó cho người khác
rồi không? Đúng không? Đúng vậy không? Nói mau, cậu giao con mình
cho ai rồi?” Cô không ngừng lay Tô Tự.

Tô Tự chỉ để mặc cô như vậy, ánh mắt toát lên sự thương xót.

Rổt cuộc, cô cũng buông tay ra, ngồi đó gào khóc.

Đứa bé ra đời không thể cất tiếng khóc. Không thể khóc…

“Nó đang ở đâu, đưa mình đi gặp...” Cô nắm tay Tô Tự mà van nài, “Xin
cậu, hãy cho mình gặp con…”.

“Lê Họa, đừng.” Tô Tự ôm cô vào lòng, “Sau này cậu vẫn có thể có con.
Đứa bé này không muốn ở lại trần gian, cậu hãy tôn trọng quyết định của
nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.