ĐỘC TÌNH - Trang 193

Đạo lý này, ai cũng hiểu.

Trên đường đến bệnh viện, Lê Họa một mực im lặng. Tô Tự cũng chỉ nhìn
cô không nói gì. Tới nơi, hai người cùng nhau xếp hàng lấy số. Đầu óc cô
rất hỗn loạn, bụng cô vẫn như bình thường, vậy mà trong đó đã có sự xuất
hiện của một sinh mệnh. Con... Cô đưa tay lên bụng, thật sự cảm nhận được
sự hiện diện của đứa bé. Đó là con của cô.

Người ta gọi đến số của cô nhưng cô không đi vào. Tô Tự tức giận lao tới:
"Cậu đang làm gì thế?”.

Lê Họa ngước lên: “Mình còn chưa chuẩn bị tinh thần...”.

Ánh mắt hoảng loạn của cô khiến cho Tô Tự chợt nhói đau trong lòng, cơ
hồ thấy được bản thân trước đây, cũng bất lực và sợ hãi như vậy. Tô Tự kéo
cô vào lòng, “Được rồi, chúng ta về thôi”.

Không cần giải thích gì nhiều, hiểu là tốt rồi.

Hai người về chỗ ở cửa Lê Họa. Cô biết bản thân rất ngang ngược. Nuôi
một đứa trẻ là chuyện rất khó khăn, cô sống mình như thế nào cũng được,
nhưng sinh con ra thì không thể tiếp tục sống qua loa như vậy. Người ta cả
vợ cả chồng nuôi một đứa con chưa chắc đã tốt, huống hồ cô chỉ có một
thân một mình?

Những lúc này, cô trộm nghĩ, có nên về cầu xin mẹ giúp đỡ hay không? Có
lẽ sau khi khóc lóc mắng mỏ cô một trận, mẹ sẽ vẫn đồng ý giúp đỡ cô.
Dẫu sao, cô cùng là con gái mẹ cơ mà? Thế nhưng, nghĩ đến ánh mắt xa
cách mấy ngày trước của mẹ, cô lại từ bỏ ý nghĩ đó.

Nghĩ đến bố, Lê Họa càng mơ hồ. Thấy không, ở thời điểm cô khốn đốn
nhất, cô cũng chẳng còn nghĩ đến những việc xấu xa mà bố đã làm với mẹ
con cô. Cô không muốn căm ghét bản thân. Người bố mà cô luôn yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.