ĐỘC TÌNH - Trang 194

thương lại gây ra chuyện như vậy, nếu cô không quá yêu bố, có lẽ sẽ không
phải thất vọng đến vậy.

Con người ta luôn hà khắc với những người mình yêu quý, họ tốt với chúng
ta cỡ nàọ chăng nữa, chỉ cần một lần không tốt, lập tức sẽ bị phủ nhận.

Nghĩ đến đây, Lê Họa chợt nhận ra mình không còn gì để nghĩ tiếp nữa rồi

Ngày hôm sau, cô quyết định đến bệnh viện một mình, không để Tô Tự đưa
đi. Đã là chuyện do cô gây ra thì cô cần tự mình gánh chịu hậu quả. Nhưng
khi đứng vào hàng đợi đến lượt, nỗi sợ hãi lại ùa về.

Cô biết tình hình thực tế không ủng hộ cô sinh con, cũng biết có đứa bé
này, cuộc sống của cô sẽ bị cản trở rất nhiều. Nhưng cô vẫn không kìm
được lòng mà nghĩ theo hướng đó. Nếu cô chăm chỉ làm việc và biết tiết
kiệm, vẫn có thể gánh vác được cuộc sống của hai mẹ con. Chỉ cần cô kiên
cường! Cô đã sống nhu nhược và sợ hãi lâu lắm rồi, nên một lần dũng cảm
vì bản thân mình.

Đổi số thứ tự hết lần này đến lần khác, nội tâm cô vô cùng mâu thuẫn. Sinh
hay không sinh?

Khoảng trống của linh hồn, thật sự cần chỗ dựa.

Cô cứ ngồi thừ ra đấy để mặc thời gian trôi. Cuối cùng, chính Tô Tự đến
kéo cô đi. Nếu đã không thể đưa ra quyết định, vậy thì thiên vị cho cảm xúc
đi.

"Muốn sinh thì sinh, muốn bỏ thì bỏ. Nếu ngay cả việc của bản thân cậu
cũng không thể quyết định nổi thì lấy tư cách gì mà quyết định tính mạng
người khác, gánh vác cuộc đời người khác?" Tô Tự trừng mắt nói với cô.

Cô bất giác sờ bụng mình, nói: “Mình sẽ giữ con lại”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.