ĐỘC TÌNH - Trang 394

Thấy Lê Họa thoải mái như vậy, Lộ Thiếu Hành rốt cuộc cũng thả lỏng.

Suốt bữa cơm, Lê Họa dành phần lớn thời gian để “nghiên cứu” tay của Lộ
Thiếu Hành. Anh ngó xung quanh, cũng may không gặp phải người quen,
“Nhìn đủ chưa thế?”.

“Chưa.” Xem ra cô đã nghĩ oan cho y tá kia rồi. Mạch máu của cô quả
nhiên không đẹp chút nào, chìm sâu không rõ, lại còn rất nhỏ. Trái ngược
với mạch máu trên tay Lộ Thiếu Hành, vừa rõ ràng vừa to.

Cô vừa nhìn tay mình vừa nhìn tay anh, cảm thấy bi thương không gì sánh
nổi, ngay cả chuyện này cũng không công bằng.

Lộ Thiếu Hành bất đắc dĩ nói: “Em có ăn cơm không thì bảo?”.

“Ăn ăn ăn.” Lê Họa ngồi về chỗ của mình, cầm lấy đũa, “Sao mạch máu
của em lại thế này nhỉ?”.

“Ông trời thiên vị em, ừm, để em không giống số đông.” Theo hiểu biết của
anh thì phần lớn mọi người đều có mạch máu rõ ràng.

“Hay là do tay em nhiều thịt quá?”

“Không phải.” Lộ Thiếu Hành phản ứng có phần hơi quá, anh lập tức nhìn
xung quanh, “Nếu em gầy nữa thì anh sẽ chịu thiệt”.

Sự mập mờ khiến Lê Họa nóng bừng mặt: “Ăn ăn”.

“Anh đâu có cấm em ăn.” Lộ Thiếu Hành cười, đang định gắp thức ăn thì
trông thấy vết bầm tím trên mu bàn tay cô, “Sao lại ra nông nỗi này?”.

Lê Họa nhìn tay mình, “Thân xác kém cỏi chính là thế này đấy”.

Lộ Thiếu Hành di chuyển ánh mắt từ tay xuống bụng cô, mở miệng: “Đúng
là kém cỏi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.