ĐỘC TÌNH - Trang 443

Sáu năm rồi, tôi đã ra đi sáu năm.

Nghe biết bao nhiêu bài sơn ca, ngắm nhìn biết bao cảnh non nước tráng lệ,
lại chẳng để vào tai lời cha mẹ căn dặn.

Đi qua bao nhiêu núi đồi, bao nhiêu bình nguyên, cũng chẳng bằng đi vào
lòng cha mẹ.

Rốt cuộc tôi đã chịu quay về.

Những điều xấu xí vẫn luôn tồn tại, dù ở đất nước này hay bất cứ nơi nào
trên thế giới, tôi sẽ che mắt mình lại, sẽ chỉ chuyên tâm vào hạnh phúc của
mình.

Ngồi chờ ở sân bay không lâu nhưng tôi có cảm giác cả thế kỷ đã trôi qua.

Bố lái xe đến đón tôi. Đến phút chót, tôi vẫn còn cứng đầu, là bố gọi điện
bảo tôi về nhà. Mẹ tôi hằng tháng vẫn âm thầm gửi tiền cho tôi, tôi không
động đến dù chỉ một đồng. Sự cẩn thận của mẹ có lẽ là thừa, nếu bố tôi
không nhắm mắt làm ngơ thì mẹ tôi cũng chẳng làm vậy được.

Hôm nay là hôn lễ của anh trai tôi. Người đàn ông ba mươi tư tuổi rốt cuộc
đã chịu kết hôn.

Tôi ngồi vào con xe màu đen do bố lái. Bố tôi vẫn phong độ khỏe khoắn
như xưa, nhưng một sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc đen khiến mắt tôi đột
nhiên ngấn nước. Bố tôi dù sao cũng không phải pho tượng, rồi bố sẽ già
đi, chẳng qua tôi đã nghĩ bố quá mức kiên cường.

Bố nhìn tôi, nói. “Tươi tỉnh cái mặt lên, anh con biết con về nên muốn ra
đón, nhưng nó là chú rể, không thể vắng mặt”.

“Hóa ra con cũng có sức nặng vậy cơ ạ?” Tôi cười cười.

Giọng nói của bố hóa ra đã trở nên trầm lắng đến vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.