ĐỘC TÌNH - Trang 442

“Biết con khó dạy bảo thế này, thà không đẻ con ra còn hơn!”. Mẹ thậm chí
còn chẳng nỡ tát tôi một cái, anh tôi luôn bảo tính mẹ tôi vốn hay mềm
lòng.

Tôi bị nhốt trong nhà hai ngày, nhưng suy nghĩ ban đầu vẫn vậy . Đêm thứ
hai, cửa được mở ra, bố tôi đứng ngoài cửa, không mở đèn nên tôi không
nhìn rõ nét mặt bố chỉ giống như một pho tượng lặng im.

“Đi làm chuyện con muốn làm, nhưng không được tiêu một đồng nào của
nhà.”

“Vâng.”

Tôi mang theo hành lý ra khỏi nhà không buồn ngoảnh đầu lại. Tôi biết mẹ
đang khóc, biết bố đứng đó lặng lẽ nhìn theo bước chân tôi. Những câu nói
an ủi mẹ của bố nhỏ dần sau lưng tôi.

Ngày ấy, tôi mười tám tuổi.

Bây giờ, tôi đã hai mươi tư, đứng trong sảnh lớn của sân bay.

Mấy năm qua, tôi bôn ba khắp nơi, từ Cửu Trại Trâu đến Lệ Giang, từ Quý
Châu đến Tứ Xuyên... Tôi gặp nhiều loại người, làm việc tại cửa hàng thời
trang, tôi gặp khách hàng và những sinh viên tốt nghiệp chưa tìm được việc
làm; phục vụ tại quán đồ nướng, tôi quen không ít học sinh trung học; đến
vùng núi xa xôi, tôi biết rất nhiều học sinh còn thiếu thốn quần áo, học
hành... Những đứa trẻ không có nhà để về, những người nông dân nhọc
nhằn bán mặt cho đất bán lưng cho trời trên mảnh đất cằn cỗi...

Tôi từng lên núi cao, xuống biển rộng, vào rừng sâu... mấy năm qua, tôi đã
từng đi nhiều nơi, từng chứng kiến nhiều thứ, từng làm nhiều việc.

Giờ đây, tôi đã trở lại Yên Xuyên, cố hương của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.