ĐỘC TÌNH - Trang 97

chính vì tâm lý mọi thứ luôn theo đúng ý mình nên giờ phút này anh mới
cảm thấy bất bình đến vậy.

Điện thoại nội bộ gọi đến: “Giám đốc, mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu”.

Anh “ừ” một tiếng, mắt nhìn ra phía cửa sổ sát đất phản chiếu dáng người
cao ngạo của mình. Hóa ra anh cũng chỉ là một người bình thường, thích
hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt mà những kẻ khác không có, anh nào có cao
thượng hơn ai.

Lộ Thiếu Hành rất ít khi lên tiếng trong cuộc họp. Làm một người có trọng
trách tối cao, mỗi câu nói ra đều phải cân nhắc kỹ càng, không được để
xuất hiện kẽ hở. Nếu bị người khác coi thường, bản thân cũng chẳng lấy gì
làm dễ chịu. Có lẽ chính điều này khiến anh dần hình thành thói quen chỉ
nghe không nói. Anh nhanh chóng phát hiện ra ưu điểm của thói quen này
chính là vô tình tạo áp lực cho cấp dưới, có áp lực mới có động lực.

Cuối buổi họp, anh mới đưa ra ý kiến và quyết định của mình. Nói xong,
anh có cảm giác như mình là một vị khách mời đang nói lời cảm ơn sau
một buổi dạ tiệc nào đó.

Cuộc họp kết thúc, Lộ Thiếu Hành tiếp tục suy nghĩ về vấn đề đang khiến
anh đau đầu. Tại sao không điều tra được quá khứ của Lê Họa? Đáng lẽ đó
phải là một chuyện hết sức đơn giản mới đúng. Điều này thật sự khiến anh
cảm thấy bất bình.

Đang mải nghĩ ngợi, Lộ Thiếu Hành bất chợt ngẩng đầu lên, thấy thư ký
đang nhìn mình với vẻ hiếu kỳ. Anh cũng khó hiểu nhìn lại đối phương
khiến cậu ta lúng túng cười rồi cầm theo tập tài liệu rời khỏi phòng. Đúng
là anh hôm nay không ổn chút nào, họp xong mà vẫn ngồi bần thần ở đây.

Hôm nay là ngày đầu tiên của Lê Họa ở nơi làm việc mới. Tình hình nói
chung là ổn, đồng nghiệp khá dễ chịu, không kinh khủng như những câu
chuyện đăng trên mạng. Hoặc cũng có thể do sự xuất hiện của cô vẫn chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.