Hạo Vân Đế híp mắt nhìn Mộc Miên, tùy ý mở miệng: “Nàng so sánh
cùng nàng ta thì ai thông minh hơn?”
Mộc Miên không biết hắn có ý gì, nên không dám tùy ý trả lời, Hạo Vân
Đế vươn tay sờ đầu nàng, từ từ đi xuống dưới, dừng lại ở cái cổ mảnh
khảnh của nàng mà dùng chút lực, nhẹ nhàng ma sát, vết chai trong tay hắn
làm da thịt mềm mại của nàng đau nhói, nhưng nàng cũng không dám động
đậy, nàng thấy sát khí trong mắt Hạo Vân Đế, cho nên không nhúc nhích,
đợi đến khi hắn thanh tỉnh lại, tiếp tục mở miệng.
“Thật ra ngốc một chút cũng tốt, có thể sống lâu hơn một chút.”
Nói xong liền không nói thêm gì nữa, dựa vào giường êm ở phía sau,
Mộc Miên hiểu ý lập tức biết điều đi qua, nằm ở trước ngực hắn, ngực của
hắn rất rộng rãi vững chắc làm Mộc Miên cảm thấy an toàn, đáng tiếc
Hoàng Đế hoàn toàn không có nửa điểm tình cảm, lạnh lùng lên tiếng: “Trở
về đi.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Mộc Miên lưu luyến lên tiếng, tham lam hít hai lần khí mới đứng lên dẫn
người rời đi.
Chuyện Tề Vương Gia cùng Tề Vương Phi bị bắt coi như hoàn toàn kết
thúc, nhưng mà có người lại bị chọc tức.
Bên trong Tấn Vương phủ, Nam Cung Trác đi qua đi lại trong thư
phòng, phía dưới là hai thủ hạ Mộ Thanh Mộ Trừng đang đứng thẳng, thở
mạnh cũng không dám, Vương Gia nhà mình sắc mặt khó coi dị thường,
gân xanh trên tay cũng lộ rõ.
“Vương gia?”