Nam Cung Diệp trực tiếp cự tuyệt, trên triều nhiều người cũng là rất hài
lòng. Cuối cùng Hoàng thượng hỏi Nam Cung Diệp cho là người nào có
thể?
Nam Cung Diệp bất động thanh sắc đề cử Đại tướng quân Tây Môn Vân
thượng vị.
Trong lúc nhất thời cả điện ồ lên. Hạo Vân đế sắc mặt lại càng khó coi dị
thường. Không nghĩ tới đêm trước nói xong chuyện, thế nhưng giờ lại thay
đổi. Ngũ quan cương nghị của hắn lại càng âm ngao khó coi, chỉ còn kém
chưa phát tác ra thôi.
Đại tướng quân Tây Môn Vân, trong tay đã có một phần binh lực, nào
còn có thể đem việc quân doanh giao tay hắn?
Rất nhiều người lập tức đứng ra phản đối, cũng may cuối cùng Tây Môn
Vân cự tuyệt, cho là An vương có thể đem hộ bộ giao cho Thượng thư xử
lý để chấp chưởng việc quân doanh, bảo vệ an toàn cho kinh thành.
Hạo Vân đế sắc mặt cuối cùng đẹp mắt hơn một chút.
An vương chấp chưởng việc quân cơ đại doanh. Đầu tiên là người phái
trung lập không nói chuyện gì, sau đó người đảng An vương lại càng toàn
lực ủng hộ. Người Tấn vương đảng kia tự nhiên cũng không dám lên tiếng,
cuối cùng người của Sở Vương thấy đại thể đã định, cũng không dám nói
gì.
Sau cùng đều nhất trí thông qua, Hạo Vân đế hạ chỉ, hộ bộ trong tay An
vương giao cho các bộ khác xử lý, toàn tâm chấp chưởng việc quân doanh.
Chuyện này rốt cục đã định, Hạo Vân đế sắc mặt âm trầm trừng liếc
Nam Cung Diệp, phất tay áo rời đi.