người kia lập tức hiểu được ý tứ trong đó, hai người gật đầu đồng ý, ngày
thứ hai liền vào cung bái kiến Nguyệt phi nương nương, lần này là ban
ngày, cũng không giống như những lần trước đến vào lúc nửa đêm.
Nguyệt phi triệu kiến bọn họ, nhìn hai người thần thái ung dung, không
khỏi tức giận.
" Các ngươi muốn gặp Bổn Cung có chuyện gì?"
Tên thái giám đó đã đưa cho bọn họ rồi, bọn họ bây giờ còn cần thiết đến
tìm nàng sao? Nàng đã phái người ra ngoài đưa tin cho Liệt nhi, hắn cũng
nhanh chóng trở về rồi, Tề vương cùng Tề vương phi cũng không phải là
nhân vật dễ dàng triêu chọc, cho nên nàng phải đề phòng mới tốt.
Phượng Lan Dạ nhìn mọi người xung quanh Đại điện, Nguyệt phi lập tức
hiểu được ý tứ của nàng, liền phất tay để cho tất cả người trong điện lui
xuống hết.
" Hiện tại không còn ai rồi, nói đi."
Phượng Lan Dạ đứng dậy tiến lên phía trước hai bước, nhìn thẳng vào
Nguyệt Phi đang ngồi trên đại điện, mở miệng gằn từng chữ.
"Chúng ta nói sẽ trả cho ngươi một ân tình , lần này chính là đến trả lại
cho ngươi cái ân tình đó."
Nguyệt phi vừa nghe thấy, sắc mặt liền âm ngao, chẳng lẽ đã xảy ra
chuyện gì, nàng càng nghĩ càng sợ, thân thể vội vàng đứng lên: "Đã xảy ra
chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ biết nữ nhân này tương đối thông minh, vừa nghe liền
hiểu ý tứ trong lời nói của nàng , đầu óc so với Mai Phi , chỉ có hơn chớ
không kém.