ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 1396

Tề vương Nam Cung Diệp phái người tìm kiếm không có kết quả, mặc

dù thân thể của mình không khỏe,nhưng cũng tự mình đi xuống tìm kiếm,
quả nhiên không có gì cả.

Trong lúc đó thánh chỉ của hoàng thượng truyền đến, để cho Đại tướng

quân Tây Môn Vân hộ tống Ngũ hoàng tử Thụy Vương vào kinh thành,
Nam Cung Diệp theo quân trở về, cùng nhau rời đi Định Châu.

Lúc đến hai người cùng nhau đến, lúc trở về thì chỉ còn một người chất

chứa tất cả thê lương .

Nam Cung Diệp vén rèm nhìn Định Châu càng lúc càng xa, đau lòng khó

nhịn, che ngực chậm rãi thấp giọng lẩm bẩm:

"Lan Nhi, sẽ có một ngày ta sẽ trở lại đây với nàng, nàng nhất định phải

chờ ta trở lại.. . . . . ." .

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn đem bờ hồ nhuộm thành một tấm

lụa hồng tuyệt diễm, gió nhẹ thổi qua, tạo nên những gợn sóng lăn tăng,
Hoa Cỏ Lau bay múa trong gió, thật giống như từng mãnh tuyết trắng rơi
trên mặt hồ, bên bờ hoa dại rực rỡ nờ, cách đó không xa, gió thổi xẹt qua
mặt nước, nhiễu loạn mặt hồ tĩnh lặng.

Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.

Một chiếc xe ngựa tinh xảo dừng lại cách đó không xa bờ hồ, từ trên xe

bước xuống hai người, một tiều nha đầu quần mỏng mịn màng, trên đầu búi
hai búi tóc,miệng cười khả ái, các nàng vừa xuống xe, sau đó xoay người
lại vén rèm xe lên, giọng nhỏ đều đều nói: "Phu nhân, người từ từ."

Bên trong xe ngựa lần nữa bước xuống một nữ nhân trung niên, dung

nhan ôn hòa, tuy nhiên trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết thương tâm, ánh
mắt hồng hồng vì sưng, tựa hồ như khóc rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.