Trầm Tuệ Như liên tục lắc đầu, thấy đứa nhỏ này kiên cường như thế,
gặp chuyện lớn như vậy cũng không khóc một tiếng, không khỏi làm cho
lòng người chua xót.
Lúc này Tô Diễn cũng tỉnh lại, nhìn thấy Trầm Tuệ Như và tiểu nha đầu
đã tỉnh lại, mọi người cùng nhau vây quanh bên người Phượng Lan Dạ.
Tô Diễn trầm giọng mở miệng: "Hài tử, ngươi cuối cùng đã tỉnh, đại nạn
không chết tất có hậu phúc."
Hai tiểu nha hoàn sớm cao hứng kêu lên: "Tiểu thư, ngươi không có
chuyện gì thật là quá tốt, tiểu thư không có chuyện gì”.
Phượng Lan Dạ nhìn một nhóm người như vậy, trong lòng bỗng nhiên
ấm áp , nàng vốn nên khủng hoảng cùng bất an nhưng từng chút từng chút
lại biến mất, nhìn nam tử trung niên cùng nữ nhân trung niên, trong mắt
không tự chủ được tràn đầy nước mắt, lâu thật lâu trước đây, nàng vẫn khát
vọng có một ngày ba ba mụ mụ của nàng sẽ đến thăm nàng, nói với nàng,
Hạ Mạn, thật xin lỗi, là ba mẹ có lỗi, nhưng mà mãi cho đến phút cuối cùng
nàng cũng không đợi được, bây giờ nàng lại cảm nhận được sự yêu thương
cùng sủng nịnh trên người vợ chồng này.
" cám ơn các người."
Nói xong nàng liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì quá mệt mỏi, nói vài
lời mí mắt liền dính lại.
Tô Diễn cùng đám người Trầm Tuệ Như sợ đánh thức nàng, lien tục nói
với âm thanh cực thấp.
" Lão gia, nàng rốt cục cũng không có chuyện gì rồi, thật sự là quá tốt."
“ ừ, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, hiện tại
không biết nữ nhân còn lại đến khi nào mới tỉnh lại”.