Phượng Lan Dạ thần sắc mang theo một cổ uy nghiêm, khóe môi hiện
lên nụ cười yếu ớt, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: "Ai nói ta
đuổi đi hắn, chính hắn muốn đi, huống chi chuyện này liên quan gì tới
ngươi?"
Cười đến cả khuôn mặt đều sáng rỡ, bất quá bây giờ là ban ngày, nên
Phượng Lan Dạ đem Âu Dương Dật nhìn cẩn thận, nam nhân này lớn lên
thật rất tuấn, vóc người cao ráo thon dài, một bộ áo choàng màu bạc, bên
hông buộc đai lưng có thêu hồng mai, buông thỏng một khối thượng hạng
ngọc bội, gương mặt lại càng cuồng phóng anh tuấn, tóc mai vào vén xéo
phía lông mày, ánh mắt say đắm, thật giống như một loại rượu ủ, da thịt
trắng noãn càng hợp với đôi môi hồng nhạt của hắn, đôi môi đó đang phối
hợp với nụ cười tà mị, quanh thân trên dưới, thật là đẹp mắt hơn người.
Nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., hắn càng cười xáng lạng như hoa
đào.
"Tất nhiên là bởi vì ta nên mới đuổi hắn đi, chẳng lẽ ta không nên cao
hứng sao?"
Lời này lập tức làm cho Phượng Lan Dạ đen mặt, nam nhân này thật
không biết xấu hổ, nàng thừa nhận hắn lớn lên đẹp trai, lớn lên tuấn, bất
quá hắn đừng tự cho là đúng có được không.
" Âu Dương Dật, ngươi tại sao lại nghĩ ta đuổi Bách Lí Hạo đi là vì
ngươi, nói thật ra, hắn coi như là bằng hữu của ta, mà ngươi ngay cả bằng
hữu cũng không phải, ta không hiểu được mục đích xuất hiện của người là
gì, ta chỉ là nữ nhi của một Tri Phủ nho nhỏ của Tiêu thành, có cái gì đáng
giá cho ngươi quan tâm ."
Phượng Lan Dạ dứt lời, nụ cười Âu Dương Dật càng sâu, càng phát ra vô
sỉ, chẳng qua lời nói phía sau của hắn mới thật sự làm cho người ta nổi
điên.