" Nói."
Nam Cung Diệp một tay bưng chén trà, một tay nhấc nắp trà lên, hơi híp
con mắt, lông mi dài và hẹp như cây quạt, khẽ chớp hai cái, ngước mắt nhìn
về Lục Giai, trong con mắt kia hiện lên sự kinh diễm bức người, khuôn mặt
tựa như cười mà không cười nhìn Lục Giai.
Rõ ràng là dung mạo hoàn mỹ, tư thái lười nhác, nhưng hết lần này tới
lần khác làm cho người ta không nhịn được mà tràn ngập sợ hãi, nhưng khi
nhìn bộ dáng nhấc chân phất tay đầy hoa mỹ của hắn, lại không thể dời tầm
mắt.
Nam Cung Diệp cứ như vậy tùy ý nhìn Lục Giai, con mắt hắn nhìn đến
bóng dáng Lục Giai, nghĩ đến nàng ta thế nhưng chiếm dụng khuôn mặt
của Lan Nhi, đôi tay không khỏi nắm chặt, đầu ngón tay liền xanh trắng
một mảnh, đợi đến khi điều tra rõ ràng chân tướng, hắn sẽ làm cho nàng ta
sống không bằng chết, làm cho nàng hiểu cái gì là nên làm, cái gì là không
nên làm.
Lục Giai ngửa đầu, ôn nhu thanh thuần, tư thái kiêu ngạo, bình tĩnh mở
miệng.
" Ta biết Tề vương hoài nghi ta có dụng ý khác, đã như vậy, từ đây về
sau người đi đường ngươi, ta đi đường ta, nam cưới nữ gả không liên hệ
nhau."
Cách nói chuyện này, bộ dạng này, thật đúng là có mấy phần rất giống
Lan Nhi, Nam Cung Diệp rùng mình, chậm rãi nghĩ tới, người này quả
nhiên là đối với Lan Nhi rất quen thuộc, nàng rốt cuộc là người nào?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Lục Quang cùng Lục phu nhân nghe Lục
Giai nói, sớm bị dọa đến sắc mặt đại biến, một mực lôi nàng quỳ xuống:
"Tề vương thứ tội, tiểu nữ đúng là tâm cao khí ngạo một chút, xin Tề
vương điện hạ không lấy làm phiền lòng."