Trên đại điện, Phượng Lan Dạ ánh mắt âm sâu, khóe môi cười nhẹ
nhàng, một thân ngạo nghễ, đám người Ngũ hoàng tử Thụy Vương cùng
An vương đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, Tô nhị tiểu thư này quả nhiên là kỳ
nhân a. Đối mặt với hoàng thất trên đại điện cũng không một chút lo sợ,
nàng không sợ Lục tiểu thư cắn trả nàng một cái sao.
Tất cả mọi người nhìn Nam Cung Diệp, chỉ thấy trên ngũ quan tuyệt sắc,
con ngươi sâu thẫm, vẻ mặt lăng hàn, âm trầm lãnh ngạo, khẽ gật đầu.
" Làm phiền Tô tiểu thư."
Con người của Tề vương luôn tâm cao khí ngạo nhưng đối với vị Tô tiểu
thư này nói chuyện hết sức khách khí, trong lòng mọi người tự hiểu, xem ra
lời đồn đãi là sự thật, Tề vương nhìn trúng vị Tô nhị tiểu thư này rồi, xem
ra từ xưa nam tử đều bạc tình a, lúc trước nghe được Tề vương là yêu
thương vương phi của mình như thế nào, nhưng bây giờ thì sao, vừa nhìn
thấy vị Tô nhị tiểu thư này so với Tề vương phi càng xuất sắc, lập tức liền
chuyển đổi mục tiêu.
Mà Lục Giai, hai con mắt càng nộ khí, tựa hồ bị người khi dễ, thân thể
kiều nhược giống như có chút không chịu nổi loại tình huống này.
Bất quá nếu Tề vương đã nói, Hạo Vân Đế liền hạ lệnh, rồi nhìn về
Phượng Lan Dạ.
" Như vậy bắt đầu đi."
" Dạ, hoàng thượng."
Phượng Lan Dạ đi tới, ý bảo Lục Giai ngồi một bên, bản thân cũng an
tĩnh ngồi xuống bắt mạch cho Lục Giai, trong điện rất là an tĩnh, một số
ngự y ở Thái y viện, không khỏi liếc mắt khinh thường, mặc dù nghe nói
qua tên của Bách Lí Hạo, còn nghe được truyền thuyết về sự thần kỳ của
hắn, nhưng chỉ là tên thuật sĩ giang hồ, thật đảm đương không nổi, bọn họ