"Hoa Ngạc, ngươi đã chạy đi đâu? Trời ạ, quần áo ngươi sao lại lộn xộn
thế, mới vừa rồi Vương gia phái người tới gọi ngươi, chúng ta nóng lòng
muốn chết."
Hai người vừa nói vừa ba chân bốn cẳng sửa sang lại y phục cho Hoa
Ngạc, đợi đến khi thu thập chỉnh tề, mới giúp nàng sửa lại một chút đầu tóc
bị rối bời, sau đó nắm tay nàng đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, hai người không khỏi nói thầm: "Vương gia vì sao
lại muốn Hoa Ngạc thế? Nàng ấy đã ngốc nghếch rồi mà."
Hoa Ngạc nghe Diệp linh cùng Diệp khanh nói..., trong lòng bàn tay tất
cả đều là mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Vương gia hoài nghi nàng, Lục giai bỗng
mất tích một cách khó hiểu, hoặc là đã bị đánh chết, hiện tại đến phiên nàng
sao? Nghĩ đến đây nàng bỗng không thở được, lúc này Diệp linh cùng Diệp
khanh đã phục hồi tinh thần quay lại nhìn nàng.
"Hoa Ngạc, đừng sợ a, Vương gia sẽ không làm gì ngươi đâu, Vương gia
rất yêu Vương Phi, nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi."
Hoa Ngạc vừa nghe thấy, trong lòng cũng trấn định đi rất nhiều, đúng
vậy, Vương gia rất yêu công chúa, nàng là người của công chúa, chắc hắn
sẽ không động đến bản thân mình, cho nên nàng không cần phải lo lắng gì
cả.
Nghĩ tới đây nàng liền ngẩng đầu cười hì hì, còn cùng sử dụng một cái
tay kéo tóc của Diệp linh: "Tỷ tỷ, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ."
"Ngươi a, cũng biết nghịch ngợm nữa."
Diệp linh bất đắc dĩ mở miệng, đoàn người động tác lưu loát tiêu sái đến
bên ngoài Tuyển viện, thị vệ gác cửa liền cản đường đi của các nàng , lạnh
mặt mở miệng: "Vương gia có lệnh, đêm đã khuya, ngày hôm nay đi về
trước đi."