ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 1836

phục trên người cũng rách nhiều chỗ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì rồi?

Phượng Lan Dạ thấy Bách Lí Hạo, thì ánh mắt thật giống như ẩn dấu

một thanh dao găm, bỗng nhiên bắn qua, khiến cho Bách Lí Hạo không
nhịn được phải run rẩy một cái, rồi đưa mắt nhìn xe ngựa Tô phủ rời đi, hắn
không khỏi đứng tại chỗ nhẹ lẩm bẩm.

Chẳng lẽ ta làm sai sao?

Thanh nhã, ta không muốn tranh giành cái gì cả, chỉ muốn vĩnh viễn chờ

đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, như vậy cuộc đời này ta đã mãn
nguyện, vì sao ngươi lại căm hận ta như vậy?

Ở bên trong ánh sáng của hoàng hôn, chỉ có một nam tử như nhã trúc

đang ngu ngơ đứng ở trước cửa Vân Thủy sơn trang, rồi từ từ bị bóng đêm
tối như mực bao phủ.

Trong Tô phủ, Phượng Lan Dạ gục ở trên giường bên trong gian phòng,

thật lâu cũng không nhúc nhích , nghĩ đến Nam Cung Diệp lúc này đang bị
đau đớn, trong lòng nàng thật là khổ sở, nước mắt ngăn không được nữa mà
chảy xuống, cuối cùng nàng nằm lỳ ở trên giường khóc lên, âm thầm khóc
nức nở .

Từ trước cho tới bây giờ nàng là một người không sợ trời không sợ đất,

nhưng vừa nghĩ tới chuyện lúc này Nam Cung Diệp đang bị thống khổ, liền
tự trách mình không dứt, nàng tình nguyện nổi đau kia ở chính trên người
mình.

Hơn nữa mọi chuyện cũng là nàng gây ra , sớm biết như vậy, ban đầu

nàng sẽ không vào kinh, không trở lại, như vậy Nam Cung Diệp đâu có bị
Âu Dương Dật hạ độc a, Phượng Lan Dạ càng nghĩ càng đau lòng, cuối
cùng trên khuôn mặt nhỏ bé đã tràn đầy nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.