Nhưng cuối cùng tìm không được lời để nói ra ngoài, lão phu nhân thở
dài một hơi: "Thôi thôi, lão thân tựu ném đi mặt mũi, để ta đi cầu, van xin
Tề vương phi xem sao."
Nói xong nàng xoay người cúi đầu ra lệnh cho Lý công tử: "Ngươi quỳ
gối ở trong này cho ta, không cho đi ra ngoài, xong xuôi mọi chuyện ta
nhất định phải cùng ngươi hảo hảo tính lại chuyện hôm nay."
Lý lão phu nhân dạy dỗ xong tôn nhi, liền hướng đại nha đầu phía sau ra
lệnh: "Lập tức đem nha đầu bị giam kia thả ra."
"Dạ, lão phu nhân."
Lý công tử nghĩ đến vết thương trên người còn rất đau, bây giờ lại thả
người nọ ra, vì vậy hắn sớm đỏ mặt tía tai kêu lên: "Tổ nãi nãi, nàng đánh
ta, không thể đi."
Lão phu nhân giận trừng mắt liếc hắn một cái, lớn tiếng quát: "Quỳ
xuống phản tỉnh cho ta."
Vừa nói vừa phất tay để cho toàn bộ hộ viện trong trang giải tán đi,
những người đó cuối cùng thở ra một hơi, vội vàng tách ra đi làm chuyện
khác.
Lão phu nhân dẫn theo nha đầu của mình đi tới cửa chính, Thủy Ninh
cũng được thả ra, tiểu nha đầu này thật ra thì một chút việc cũng không có,
nàng sở dĩ để bị bắt, vì muốn trừng phạt người của Lý phủ, bởi vì nàng
nghe nói Lý công tử này đã hại không ít nữ nhân lương thiện, nếu nàng
đánh hắn một trận, thì nhiều nhất nam nhân này cũng chỉ bị lưu lại sẹo,
hôm nay là ngày tỷ tỷ trở về phủ, nếu để cho tỷ tỷ ra mặt, chỉ sợ người của
Lý phủ không có yên ổn, cho nên nàng mới giả trang bị bắt, nếu không làm
sao có thể không trốn thoát được chứ.