để lại vết nhơ, vì vậy Sở vương Nam Cung Liệt chỉ đành phải đem uất khí
nuốt xuống miệng, nhìn Lý thượng thư mở miệng.
"Không nghe thấy lời của Tề vương phi sao? Để cho Lý công tử nhận lỗi
với Thuỷ Nhi cô nương, mặt khác đánh hai mươi đại bản là được."
Sở vương Nam Cung Liệt nói xong, giận đến chỉ xém chút nữa phun
khói trên đỉnh đầu, mặt mũi của hắn đã vứt hết rồi, Tề vương phi, ngươi
chờ đó cho bổn vương, nếu một ngày kia bổn vương lên ngôi làm hoàng đế,
việc đầu tiên phải làm là thu thập ngươi cùng người của Tề vương phủ.
Hết lần này tới lần khác Phượng Lan Dạ cố tình không bỏ qua cho hắn,
lại nhắc nhở hắn: "Tứ hoàng huynh, đừng quên ngươi thiếu ta một nhân
tình đấy?"
Rất nhiều người giống như bị sét đánh, ai cũng không dám nhìn đến sắc
mặt của Sở vương điện hạ, lúc này chắc mặt hắn đã chuyển hẳn sang một
mảnh xanh tím.
Cùng Sở vương điện hạ thật bất đồng, một nhà Lý thượng thư co quắp
ngồi trên mặt đất, Lý lão phu nhân mới vừa tỉnh lại, tiếp tục ngất đi lần nữa,
Phượng Lan Dạ lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh, không nhịn được mà
mở miệng: "Nhanh lên một chút, ta đói bụng rồi, để cho hắn dập đầu ba
lần, đánh hai mươi đại bản rồi kết thúc chuyện này."
Nguyệt Cẩn được lệnh, chẳng muốn sai bảo người khác nữa, tự mình
chạy nhanh đi qua, kêu Lý công tử ra, hướng Thủy Ninh nén xuống, dập
đầu ba cái, sau đó bắt hắn theo đến trước đại môn Lý phủ ra lệnh thị vệ
phía sau: "Đánh đi, hai mươi đại bản, một chút cũng không thể thiếu, nếu
không tựu đánh trên người các ngươi."
"Dạ." thị vệ Tề vương phủ lập tức động thủ vung roi.