ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 1997

Tiếng bành bạch vang ở giữa không trung, Lý công tử kêu cha gọi mẹ,

người của Lý phủ lại càng khóc lớn tiếng, sắc mặt Lý thượng thư thì xám
như tro tàn, tất cả dân chúng vây xem đều vỗ tay khen hay, hiện tại Sở
vương điện hạ đã đi, bọn họ không cái gì phải kiêng kỵ.

Hai mươi đại bản đánh xong, người của Tề vương phủ lập tức kết thúc

công việc, trở về Tô phủ.

Đám người vây xem cũng tản mát đi hết, người của Lý phủ kêu trời trách

đất đem Lý công tử bị đánh đến da tróc thịt bong mang đi vào trị liệu.

Hôm nay vốn là ngày Tề vương cùng Tề vương phi trở về nhà ngoại,

không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, Thủy Ninh có chút băn khoăn, lôi
kéo Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý."

"Không có chuyện gì, trở về đi thôi."

Thật ra Phượng Lan Dạ cũng muốn mượn chuyện này để lập uy cho Tề

vương phủ, từ nay về sau, những người ở chỗ tối kia tốt nhất đừng động
vào người của Tề vương phủ, làm chuyện gì thì trước tiên nên động não,
nàng cũng không phải là người dễ trêu chọc.

Phượng Lan Dạ lên xe ngựa, Thủy Ninh tung mình lên phía sau ngựa, cả

đoàn người quay về Tô phủ.

Bên trong xe ngựa, con ngươi của Tề vương Nam Cung Diệp thâm thúy

như rượu, khóe môi lộ ra nụ cười, vươn tay ôm Phượng Lan Dạ vào lòng,
hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngày hôm nay khí thế của nha đầu
này quá mạnh mẻ.

"Lan Nhi, giỏi lắm."

Phượng Lan Dạ cười mở miệng: "Là bởi vì nắm chắc tình thế, ai bảo ta

là Tề vương phi đâu, hiện tại ta là Tề vương phi, sau lưng có ngươi, còn có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.