Thanh âm Nam Cung Diệp phút chốt lãnh chìm thật giống như địa ngục
tu la, sát cơ nặng nề.
"Ân."
Bên trong thư phòng an tĩnh lại, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ
thần thái khéo léo mê người, không nhịn được khẽ hôn nàng, hai người hôn
nhau vô cùng ân ái.
Đêm chậm rãi lướt qua đi, trong đêm này Tô phủ quả nhiên bị người tập
kích, nhưng bởi vì Nam Cung Diệp đã sớm phái người bảo vệ bọn họ, cho
nên Tô Diễn cùng Tô phu nhân cũng không có gì lo ngại, chẳng qua là sợ
bóng sợ gió một hồi, sáng sớm tin tức này liền được người đưa vào Tuyển
viện.
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng bị kinh động, sắc mặt âm
trầm rất khó coi.
Nói thật ra, mặc dù lúc trước đoán được Nam Cung Liệt có thể sẽ động
thủ, nhưng chỉ suy đoán một chút và mong là bọn hắn nghĩ lầm rồi, Nam
Cung Liệt còn có một chút nhân tính, sẽ không đối với người của Tô phủ
động thủ, bởi vì trong sự kiện này, Tô Diễn căn bản không có sai, một
người chính trực, không nói là nhạc phụ của Tề vương, cũng là đại thần
trong triều, Nam Cung Liệt thế nhưng không để ý, ban đêm đánh lén bọn
họ, nghĩ đến người như vậy sao có thể để hắn toại ý mà làm hoàng đế.
Sắc mặt Phượng Lan Dạ thực khó coi, trong ngực tràn đầy lửa giận, âm u
đánh một quyền.
"Nam Cung Liệt, chỉ cần có ta, tuyệt đối sẽ không để ngươi làm thái tử,
thậm chí làm hoàng thượng."
"Ân, hắn quả thật không thể làm thái tử, cùng hoàng thượng, nếu không
chính là tai họa trời giáng, lòng dạ hắn thật sự quá hẹp hòi."