Con ngươi của Nam Cung Diệp sâu thẩm âm u, tựa như đàm hàn lạnh
lẻo phủ băng, hắn vô cùng đồng ý quan điểm này của Lan nhi, lòng dạ của
hắn ta quá hẹp hòi, căn bản không thích hợp làm thái tử, thậm chí làm vua
của một nước.
Ngoài cửa, Ngọc Lưu Thần còn đang đợi chủ tử ra lệnh, Nam Cung Diệp
quan tâm hỏi thăm: "Người của Tô phủ không có sao chứ?"
"Hồi thiếu chủ, không có chuyện gì, không có ai bị thương tổn, những
tên thích khách bị đánh bại, bị giết mấy người, cũng chạy mất vài tên."
"Tốt."
"Ngươi tiếp tục tiềm phục tại phía ngoài Tô phủ, đừng nóng vội trở lại."
"Dạ, " Ngọc Lưu Thần lắc mình lui ra ngoài, Nam Cung Diệp quay đầu
thấy vẻ mặt lo lắng của Phượng Lan Dạ, ôn nhu khuyên nàng: "Ngươi đừng
lo lắng, không có chuyện gì rồi, muốn ngủ tiếp không."
Phượng Lan Dạ nơi nào còn ngủ được, nàng lắc đầu, hai người cùng
nhau rời giường.
Mới vừa đứng lên đi dùng thiện, thì Tích quản gia đã tới đây bẩm báo,
Thụy Vương mời Vương gia sang phủ một chuyến, Nam Cung Diệp liền
dẫn người xuất phủ, hắn biết Phượng Lan Dạ nhất định phải về Tô phủ, liền
dặn dò nàng cẩn thận một chút, vừa phân phó Thiên Bột Thần bảo vệ tốt
Vương Phi mới rời đi đến Thụy vương phủ.
Đợi hắn vừa đi, Phượng Lan Dạ nơi nào còn có tâm tư dùng bữa, liền
Ngân nhi ở phía sau lên tiếng kêu gọi cũng không để ý tới.
"Tiểu Vương phi, cười một chút, Tiểu Vương phi cười một chút."