Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài, rời xa hậu hoa viên một chút, đi tới một chỗ yên
lặng khác, vừa đi vừa tán gẫu.
"Tứ hoàng tẩu có chuyện gì muốn nói?"
"Thất đệ muội, trước nếu chúng ta có làm việc gì không đúng, tẩu tẩu
thật lòng bồi lễ với ngươi."
Tô Nghênh Hạ ôn nhu mở miệng, Phượng Lan Dạ híp mắt ngắm nhìn
nàng, nữ nhân này có ý gì? Nàng ta biết được bao nhiêu, những lời này là
Nam Cung Liệt dạy nàng ta sao? Tuy nghĩ thế nhưng nàng vẫn bất động
thanh sắc cười mở miệng.
"Tứ hoàng tẩu nghĩ gì thế, ta có chỗ nào không đúng sao?"
Tô Nghênh Hạ tựa hồ như đang thở phào nhẹ nhõm, giống như nhớ tới
cái gì đó liền lôi kéo tay Phượng Lan Dạ: "Thất đệ muội, ngươi ở đây chờ
một chút, ta có vật lễ vật muốn tặng cho ngươi, tìm chỗ nào ngồi xuống đi,
lập tức sẽ đưa tới."
Nói xong cũng không đợi Phượng Lan Dạ lên tiếng liền xoay người đi,
ngay cả tiểu nha đầu cũng lui xuống, Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn bóng
lưng của các nàng, nếu như nàng đoán không sai, nhất định là có người
muốn gặp nàng, người này là ai? Sở vương Nam Cung Liệt sao?
Đinh Đương vừa nhìn tình cảnh này, sắc mặt không khỏi lạnh xuống:
"Chủ tử, chúng ta đi, đây gọi là chuyện gì a."
Nàng cũng biết có điều gì đó không đúng, nếu thật muốn tặng lễ, một lát
nữa có thể đưa cho chủ tử, sao phải đem người điều đi.
"Ân."