không có ý muốn ngừng lại, liền phụng bồi Phượng Lan Dạ theo con đường
nhỏ hướng phía vườn hoa bên kia đi tới.
"Tứ hoàng huynh có lời gì muốn nói?"
Thanh âm Phượng Lan Dạ lạnh băng, dừng bước nhìn Nam Cung Liệt.
Thanh âm Nam Cung Liệt trầm đục vang lên: "Thất đệ muội, chuyện
đêm hôm đó ta thật có lỗi, hi vọng từ nay về sau Tề vương phủ cùng Sở
vương phủ sẽ hoà bình chung sống."
Phượng Lan Dạ nheo mắt lại nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu vào mắt của
nàng, oánh oánh ba động, thật giống như lưu ly chói mắt mà động lòng
người, Nam Cung Liệt nhìn trong đáy mắt nàng, tim lộp bộp nhảy lên một
tiếng sau đó ngay lập tức chìm xuống một chút, tim hắn chưa bao giờ đập
quá lên như thế, thế nhưng hiện tại lại run lên.
Phượng Lan Dạ lãnh khốc mở miệng: "Tứ hoàng huynh tốt nhất hãy thu
hồi ý niệm không nên có trong đầu, nếu không đừng trách ta không khách
khí."
Nói xong vung tay dẫn Đinh Đương rời đi, bóng lưng ngạo nghễ rơi làm
cho người ta không thể dời đi tầm mắt, Nam Cung Liệt kinh ngạc đứng tại
chỗ, thủ hạ Kê Kiện ở phía sau, kỳ quái cau mày, Gia làm sao vậy? Tuy
nghĩ thế nhưng không dám nói thêm cái gì nữa.
Sở vương phủ, cách hậu hoa viên không xa, có một bát bảo đình tinh
xảo, ba mặt bình phong, lúc này bên trong đình có người đang ngồi, ở trên
bàn đã để các loại điểm tâm, nước trà thượng đẳng, làm cho mái đình đầy
hương trà thơm mát.
Thụy vương, An vương cùng Tề vương tất cả đều tụ hợp ở chỗ này, bọn
họ cùng nhận được thiếp mời của Tứ hoàng huynh, chẳng qua đến bây giờ
còn không có thấy bóng dáng của Tứ hoàng huynh, không biết hắn đang