một cổ âm lãnh. Từ xưa hoàng đế vốn là tàn nhẫn, nghe được và nhìn thấy
là hai việc khác nhau, giờ phút này tận mắt nhìn thấy Hạo Vân Đế tàn nhẫn
như vậy, thật đúng là làm cho lòng người kinh đảm. Mộc Miên này dù thế
nào cũng là phi tử của hắn, một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa
nhưng nếu nàng thật sự xúc phạm quyền uy của hắn, chỉ sợ bị chết rất khó
nhìn.
Hạo Vân Đế vừa dứt lời, liền có người cầm cái kẹp gắp ngón tay đi lên.
Đem đôi tay Mộc Miên nhét vào cái kẹp kia, rất nhanh liền chuẩn bị thỏa
đáng, Mộc Miên mở to đôi mắt, sắc mặt dữ tợn căm tức nhìn Hạo Vân Đế,
hét ầm lên: "Ngươi sẽ gặp báo ứng, ngươi sẽ có báo ứng, ta chết ngươi
cũng xong đời, đừng nghĩ sẽ sống tốt."
Nàng vừa hét xong, thị vệ đã dùng cái kẹp ra sức kẹp tay, trong lúc nhất
thời tiếng thét chói tai phá tan lãnh cung, vang tận mây xanh.
Nhìn lại Mộc Miên bị kẹp đau đến nỗi sắp ngất đi, sắc mặt của nàng
trắng bệch, toàn thân vô lực, một chút phản ứng cũng không có. Hạo Vân
Đế không đau lòng cho nàng, cũng không thèm để ý tới nàng, chỉ ra lệnh:
"Giội tỉnh nàng."
"Dạ, hoàng thượng."
Lập tức có người bưng tới một chậu nước, nhận đầu nàng xuống nước,
nước thấm ướt gò má, tạo nên hỗn hợp màu đỏ, nhỏ giọt trên ngón tay, cơn
đau trên ngón tay truyền đến, làm cho nàng từ từ tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn
người trong điện, nhẹ nhàng rên rỉ.
"Các ngươi là ma quỷ."
Lời nói của nàng rơi xuống, Hạo Vân Đế cũng không thể bỏ qua cho
nàng: "Ngươi rốt cuộc nói hay không, là ai sai sử ngươi làm như thế?"