Phía sau, Phượng Lan Dạ cười nhìn mọi người.
Bỗng nhiên, Nguyên Phạm từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng sợ hãi, phịch
một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy mở miệng: “Hoàng thượng, Tây Môn
tướng quân tới đây bẩm báo, Tam hoàng tử ở trong ngục tự sát rồi.”
Bên trong tẩm cung, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nguyên Phạm, họ
cho là mình nghe lầm, Nam Cung Duệ lập tức hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Vương gia,Tây Môn tướng quân nói, Tam hoàng tử ở trong ngục tự
sát.”
Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, mà
Hạo Vân Đế lại một hơi ngất đi, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp hai
người không kịp nghĩ đến chuyện của Tam hoàng tử nữa, liền nhào tới
trước giường Hạo Vân Đế: “Phụ hoàng, phụ hoàng.”
Phượng Lan Dạ đi tới, ý bảo hai người họ đứng lên, nàng tới bắt mạch
cho hoàng thượng, cuối cùng xác định Hạo Vân Đế không có chuyện,
chẳng qua là khí huyết vọt tới đỉnh đầu, một lúc không chấp nhận được cho
nên mới ngất đi: “Nguyên Phạm, lập tức truyền ngự y tới kê đơn thuốc cho
hoàng thượng, nơi này giao cho Ngũ hoàng huynh, chúng ta đi Hình bộ đại
lao, xem xét đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Phượng Lan Dạ trầm giọng bố trí đi xuống, Nguyên Phạm lập tức xông
ra ngoài, mà tâm tình của Nam Cung Duệ trầm trọng nên cũng không nói gì
nữa, ngơ ngác nhìn phụ hoàng trên giường, đây rốt cục là chuyện gì? Tại
sao lại liên tiếp phát sinh những chuyện như vậy?
Nam Cung Diệp đi tới lôi tay của Phượng Lan Dạ nói: “Đi thôi”
Hai người vội vàng vọt ra khỏi Tiêu Nguyên cung, bên ngoài cửa điện,
Tây Môn Vân đang lo lắng đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Tề vương cùng Tề