ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 2334

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, giờ dần một khắc vừa qua khỏi, Diêu

Tu công thành.

Trong lúc nguy cấp, hai quân giằng co.

Bên trong thành, ngoài thành, mắt thấy liền sắp quyết chiến sống chết,

Diêu Tu ở trên ngựa kêu to: "Các ngươi đừng tưởng rằng có người sẽ đến
tăng viện, cho là quận huyện lân cận sẽ có người phái binh tới đây sao?
Đừng nằm mơ."

Không nghĩ tới binh lính của quận huyện lân cận đều bị người của Diêu

Tu chặt đứt đường lui rồi. Diêu Tu là lão tướng trên sa trường, mưu lược tự
nhiên là có. Bằng không cũng không có thể nhiều năm làm cho quân Nam
Man kiêng kỵ như vậy. Lời của hắn thật đúng là để cho mỗi người trên
cổng thành đều tức giận, bất quá tình huống trước mắt này, mọi người chỉ
có thể dùng mười hai vạn phần tinh thần tới đối phó với địch.

Diêu Tu ra lệnh một tiếng: "Công thành."

Phía sau, đại quân đông nghịt nhắm vọt tới trước. Trên tường thành liền

có một loạt mưa tên bắn ra, nhưng những người đó phần lớn đều đang mặc
khôi giáp hơn nữa trong tay có tấm chắn, vì vậy vẫn nghĩa vô phản cố,
dũng cảm tiến tới.

Lúc này, trên tường thành, một đạo tiếng đàn vang lên, dĩ nhiên là một

khúc thập diện mai phục.

Tiếng đàn vút cao, không phải là ủng hộ sĩ khí tướng sĩ mà tiếng đàn

mang theo nặng nề sát khí, xuyên vân phá nguyệt tới, luồng ánh sáng của
bình minh vừa chiếu tới, cuồng phong nổi lên, khắp nơi sát cơ. Giữa không
trung rất nhiều cát bụi tung lên, hóa thành vô số lợi khí, nhắm vào binh
tướng dưới cổng thành bắn tới. Những thứ cát bụi này hóa thành lợi khí so
sánh với mũi tên còn lợi hơn. Trong lúc nhất thời chỉ nghe phía dưới có
tiếng kêu không ngừng, rất nhiều người té xuống ngựa bị thương, hơn nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.