Nam Cung Diệp ôn nhã cười, khóe môi vẽ ra độ cung duyên dáng, từ từ
mở miệng: "Lan Nhi, là ta dạy hắn ."
Phượng Lan Dạ vừa nghe, ngạc nhiên xong thì sau đó cười đến mặt mày
như nở hoa: "Không ngờ Vụ Tiễn lại thích dạng như vậy, không biết có làm
như lời của ta nói không?"
Nàng nói tới chỗ này liền liếc xéo Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp nhẹ
nhàng hỏi: "Nàng nói gì?"
Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: Trái ba
quyền, phải ba quyền, trên ba quyền, dưới ba quyền. . . . . ."
Nam Cung Diệp không đợi nàng đánh xong ba quyền, vội vàng mang vẻ
mặt lấy lòng, cầm lấy tay nàng ôn nhu mở miệng: "Lan Nhi, ta đây tuyệt
đối là một nam nhân an phận thủ thường, cái trái ba quyền, phải ba quyền
của nàng, nếu đánh xong, đoán chừng ta cũng bị phế đi."
"Biết là tốt rồi."
Mỗ tiểu nha đầu đắc ý lắc eo, biểu hiện mình tuyệt đối nói là làm được.
Mà lúc này, trên xe ngựa phía sau, Nam Cung Quân đè ép thân thể Vụ
Tiễn thân thể, hung hăng hôn xuống. Vụ Tiễn muốn giơ tay tát hắn, Nam
Cung Quân liền đưa nửa bên mặt qua, thấy nàng không đành lòng đánh,
liền hôn tiếp.
"Vụ Tiễn, theo ta trở về An vương phủ đi, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ
không để cho ngươi thương tâm, ngươi biết không, mẫu phi nói với ta rằng
nàng nhớ ngươi."
Vừa nhắc tới Hoa phi, tim của Vụ Tiễn liền mềm nhũn hai phần, lúc
nàng tới nơi này mới có mười hai tuổi, Hoa phi ở trong trí nhớ của nàng
chiếm cứ một vị trí rất trọng yếu, nên nàng cứ ngây người như vậy, lại bị