là lỗi của ca ca. Kiếp sau nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi." Nói xong
dùng sức khẽ cắn, độc dược trong miệng nổ tung, trong chớp mắt, khóe môi
tràn máu , thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Nam Đồng khóc đến tê tâm liệt phế, liên tục thét chói tai: "Ca ca, thật xin
lỗi, thật xin lỗi."
Bách Lí Hạo cũng lao đến, nhìn Nam Sơn Tử: "Sư huynh, tại sao? Tại
sao phải cố chấp đến vậy?"
Nam Sơn Tử hơi thở lay lắt, nhìn Bách Lí Hạo: "Sư đệ, xin đem ta và
muội muội chôn cất cùng một chỗ. Đây là tâm nguyện cuối cùng của sư
huynh."
Nam Sơn Tử nói xong đầu nghiêng một cái liền nhắm hai mắt lại, hắn
uống thuốc độc tự vẫn mà chết. Bách Lí Hạo cầm tay hắn, trầm mặc không
nói. Phía sau, cách đó không xa, Nam Đồng nhìn hết thảy trước mắt, biết
tất cả đã không thể vãn hồi được nữa. Cuối cùng, cô vẫn không thể giết
được Nam Cung Diệp, ngược lại hại đến ca ca. Cô làm sao còn thể diện gặp
mặt cha mẹ dưới cửu tuyền, khóc xong, thật nhanh cũng cắn lưỡi tự vẫn.
Động tác bọn họ kẻ trước người sau vô cùng nhanh, nháy mắt một cái,
huynh muội hai người, một người uống thuốc độc, một người tự vẫn, đều
chết.
Nam Cung Diệp cùng mọi người nhìn hết thảy trước mắt, sắc mặt khó
coi. Đều đã kết thúc, là oan là duyên, cũng theo bọn họ chết đi mà tiêu thất.
Nhưng còn hài tử của hắn thì sao? Nghĩ tới đây, trong lòng liền rất đau, oan
oan tương báo khi nào mới hết.
Bách Lí Hạo chậm rãi đứng lên, hướng Nam Cung Diệp: "Để ta đem bọn
họ chôn cất cùng nhau."