ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 2606

liền chạy tới Định Châu rồi, vừa về tới Định Châu, chúng ta sẽ đem Bảo
Nhi đón trở lại."

"Được."

Hai người quyết định, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, xe ngựa một đường

hướng Bắc cảnh Định Châu đi. Lộ trình kế tiếp an ổn hơn nhiều. Mấy tên
đồng tay thủ biết có người ngầm bảo vệ bọn họ, cho nên không dám động
thủ. Còn lại cũng chỉ là thổ phỉ sơn trại bình thường, muốn xuống núi cướp
chút hàng, lại gặp phải những người này, cũng là xui xẻo đi, bị đánh đến
hoa rơi nước chảy không nói, có khi còn vứt bỏ tánh mạng, dọa chạy về tận
sơn trại.

Nửa tháng sau, đội ngũ cuối cùng đến được Định Châu.

Cửa thành cao lớn, dưới dư âm của hoàng hôn, lộ ra vẻ cũ kĩ loang lổ,

vừa nhìn đã thấy vô cùng thê lương. Phía trên, tinh kỳ đã trở thành màu bạc
phếch đang lay động trong gió, vài binh sĩ tuần tra nhàn nhã đi lại di
chuyển.

Định Châu giống như một tòa thành trầm lặng làm cho người ta vừa nhìn

đã thấy vô vọng. Dân chúng hôi đầu thổ kiểm ( mặt xám mày tro) vô cùng
đói khát, hơn nữa trong lòng lại không có tín niệm, trông thấy nơi nơi đều
là tình cảnh khốn cùng.

Lúc này, trước cửa thành, quan viên Định Châu đã ra ngoài nghênh đón,

tất cả từ lớn tới nhỏ đều xuống ngựa. Nam Cung Diệp vén rèm xuống xe,
theo sau là Phượng Lan Dạ, ngẩng đầu nhìn tòa thành trì cổ xưa này, khóe
môi vẽ ra nụ cười đầy gượng ép.

Định Châu, ta tới rồi, chỉ cần năm năm, ta sẽ đem nơi này biến thành

Thiên đường, thành truyền kỳ trong mắt thế nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.