Tất cả đều im bặt trong phòng một chút tiếng vang cũng không có, tiếng
khóc đột nhiên ngừng lại, ai cũng không dám có nửa điểm thanh âm, chọc
giận vị Vương phi tương lai này, thì sẽ không có đồ tốt để ăn, hơn nữa
Vương phi đâu nói không lấy chồng, nên các nàng cuối cùng cũng thở dài
một hơi.
Hoa Ngạc nghe xong lời nói của Phượng Lan Dạ, gương mặt lại hiện lên
đau khổ.
" công chúa người cũng nghe được mà, hai người kia đều do trong lúc
động phòng bị mất mạng, người nếu như đi qua đó, chuyện kia sẽ tiếp tục
.....?
Lời kế tiếp nàng cũng không dám nói, nên sớm mím môi, Diệp Linh
cùng Diệp Khanh đã đứng lên, ôn nhu an ủi Hoa Ngạc.
" Hoa Ngạc tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng, bây giờ không có giống ngày xưa,
Vương gia nhất định sẽ bảo vệ công chúa, nàng sẽ không có việc gì đâu."
Đúng vậy, Vương gia các nàng chẳng những tướng mạo tuyệt mỹ, hơn
nữa còn rất lợi hại, nếu hắn đã phân phó Tích quản gia lo liệu mọi chuyện,
có nghĩa là đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, thì làm mà cho người ta xúc
phạm tới Tân vương phi đâu?
" tốt lắm, các ngươi đừng nói nữa, đều đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi ."
Phượng Lan Dạ đứng dậy vào phòng, Hoa Ngạc cũng bỉu môi, theo nàng
đi vào trong để hầu hạ, cho đến khi nàng rửa mặt xong bước lên giường
nghỉ ngơi, nàng ta mới hít một hơi đi ra ngoài.
Nằm ở trên giường Phượng Lan Dạ bất đắc dĩ nhìn bóng dáng buồn bã
của nha đầu kia, cuối cùng vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng: " Hoa
Ngạc ngươi yên tâm đi, công chúa của ngươi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện
gì, ta sẽ không để cho người khác hại mình."