Quan lễ nghi của Hộ bộ đợi đến sốt cả ruột, gọi hai người tới thúc giục:
“Xảy ra chuyện gì, còn không nhanh đi giục Tề vương điện hạ ra bái
đường.”
Tích quản gia nghe Nguyệt Cẩn nói, cẩn thận xác nhận lại một lần.
“Ngươi xác định đây là ý tứ của gia? Thiên chân vạn xác.”
Việc thành thân này từ đầu đến cuối đều là vương gia ưng thuận, mặc kệ
là chuẩn bị chính lễ, hay thủ tục đại hôn, đều là gia đích thân chỉ đạo, thế
nhưng khi việc đã sắp thành, vậy mà ngài lại bày ra trò đùa lớn như thế,
việc này chẳng phải sẽ khiến tân vương phi bị toàn bộ An Giáng Thành
cười nhạo sao, còn khiến Tề vương phủ trở thành tâm điểm chú ý của toàn
bộ người dân, Vương gia à, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?
Tích quản gia khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhận mệnh, dặn dò mấy
nha hoàn của Tề vương phủ, trước tiên ra nghênh tiếp tân vương phi đã.
Phượng Lan Dạ ngồi trong kiệu hoa, bởi vì trên đầu che khăn voan, một
đường loạng choạng bị người ta đưa đến trước cửa Tề vương phủ, cũng
không biết bên trong xảy ra tình huống gì, liền có người đến vén mành
kiệu, đỡ nàng xuống.
Trong đó có Hoa Ngạc, nàng ôn nhu mở miệng: “Chủ tử, cẩn thận một
chút.”
Phượng Lan Dạ không nói chuyện, mặc cho người khác dịu đỡ, đi thẳng
tới đại môn của Tề vương phủ, bên tai nghe thấy âm thanh của mọi người,
hết lớp này tới lớp khác, nàng chỉ biết là bên trong phủ có không ít tân
khách.
Đối với nghi thức đại hôn thời cổ đại nàng căn bản không hiểu tí gì, hơn
nữa cũng lười hiểu, không phải chỉ là kết hôn sao? Cần gì phải tự gây phiền
phức cho mình?