ta cầm trong tay hai mươi lượng bạc, một đường chạy vào, cười hì hì mở
miệng.
" Công chúa của chúng ta nói, sợ các ngươi có chỗ khó khăn, cho nên
lệnh cho nô tỳ cầm hai mươi lượng bạc tới đây, để cho các ngươi mua
những thứ đồ cần thiết trước."
Hoa Ngạc nghe thế, mừng rỡ gật đầu, đang chuẩn bị nhận lấy.
Thì Phượng Lan Dạ lạnh mặt, quét mắt nàng một cái, Hoa Ngạc liền cử
động một chút cũng không dám.
"Cám ơn tấm lòng của công chúa các ngươi, chúng ta tự mình sẽ nghĩ
biện pháp."
Cuộc sống sau này cũng không thể mãi dựa vào sự trợ giúp của người
khác, hơn nữa các nàng cùng Tư Mã Vụ Tiễn mới vừa quen biết, mặc dù
biết nàng ta có lòng giúp người, nhưng ai biết sau lưng có mục đích gì hay
không, ở vào vị trí hiện giờ, nàng nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Phượng Lan Dạ nói xong, tiểu Đồng cả cười: " Công chúa chúng ta đã
sớm đoán được ý tứ của Cửu công chúa rồi, cho nên để nô tỳ chuyển lời
cùng Cửu công chúa, đây chỉ là cho ngươi mượn dùng tạm, chờ các ngươi
dư dả một chút, thì trả lại cho công chúa chúng ta."
Hoa Ngạc vừa nghe, sợ chủ tử cự tuyệt nữa, không nhịn được kêu một
tiếng: "Công chúa."
Phượng Lan Dạ thở dài một hơi, nàng còn có thể nói cái gì chứ? Tình
huống trước mắt, thôi thì đi một bước tính một bước vậy, liền gật đầu:
"Được rồi, phiền toái tiểu Đồng cùng đi với ngươi, mua một chút đồ đi."
"Dạ, công chúa."