cho nàng, bực quá, thật muốn lập tức đem con chim hư này đi nấu cho rồi.
Ngân ca vừa nhìn nhiều người trong nhà, liền miệng lưỡi, tựa hồ đã quên
sợ.
" Gia tới, Gia tới."
Hù dọa mấy người trong nhà hoảng hốt, ngơ ngác nhìn quanh, mới phát
hiện là Ngân ca gọi bậy bạ, mặc dù có chút buồn bực, nhưng mọi người đều
thích con chim này nên không trách, chỉ có Phượng Lan Dạ vẻ mặt tức
giận, quay đầu lại chỉ vào con chim phá phách kia cảnh cáo: "Thử kêu một
tiếng nữa xem, nhìn xem ta có độc chết ngươi không."
Ngân ca liền lập tức sợ ác nữ nhân này, rụt cổ, không nói một lời, cho
đến khi Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, nó mới thở phào nhẹ nhõm kêu lên,
khoan khoái vô cùng: "Đi, đi."
Diệp Linh Diệp Khanh cùng Hoa Ngạc và mấy tiểu nha đầu cười mở
miệng: "Ngươi thật thực dụng a. . . . . ."
" Ừ, Vương gia đem Ngân ca tặng cho Tiểu Vương phi rồi, chúng ta cần
phải tỉ mỉ một chút, chia nhau ra chăm sóc nó."
" đúng."
Mấy người vừa nói chuyện, vừa có người đi đến chăm sóc Ngân ca, có
người đi hầu hạ Tiểu Vương phi, mà Ngân ca không biết có phải bị đè nén
quá lâu hay không, mà vẫn không ngừng gọi: "Đi, đi."
Phượng Lan Dạ ngồi ở dưới đèn, híp con ngươi lại, Nam Cung Diệp này
thật không phải là một nhân vật đơn giản, chuyện gì cũng nhìn thấu như
vậy, xem ra chính là nhân vật khó dây dưa, mình trong lúc nhất thời thật
đúng là không có biện pháp đối phó hắn, tốt, chuyện này thật nâng lên hứng
thú của nàng, tựa hồ từ lúc hắn và nàng giao thủ đến bây giờ, nàng cũng