Đôi lông mày hẹp dài của Nam Cung Diệp nhướng lên, con ngươi nheo
lại thâm thúy u ám thần bí khó lường, nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp, tựa như
màu đen của loại bảo thạch chói mắt nhất, quanh thân nội liễm u ám, tiếng
nói từ tính chậm rãi vang lên.
"Đứng lên đi, Diệp Linh, đi nói cho Vương Phi biết, Bổn vương đem
Ngân ca tặng cho nàng, nói nàng hảo hảo chiếu cố nó."
" a?"
Mọi người sắc mặt sửng sốt, Vương gia nói lời này là có ý gì? Mà ngửng
đầu lên lần nữa thì chỉ nhìn thấy trước cửa phòng, màu trắng xiêm y thật
giống như mây trôi phiêu dạt đi.
Mọi người rốt cục cũng hồi phục tinh thần lại, ý của Vương gia là Vương
Phi căn bản không có giết con chim anh vũ kia, nhưng mà kinh hãi nhất
chính là Vương gia nói đem Ngân ca đưa cho Tiểu Vương phi, có thể thấy
được Vương gia rất yêu Tiểu Vương phi .
Tích quản gia chỉ huy mọi người bò dậy, người người thân thể mềm
nhũng, đi đứng vô lực, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, má ơi,
tìm được đường sống trong chỗ chết rồi a, quanh thân họ mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, rõ ràng đã vào đông, nhưng trên người lại như có lửa.
Tích quản gia phân phó Diệp Linh: "Còn không trở về bẩm bào cho Tiểu
Vương phi, Vương gia đã nói, đem Ngân ca tặng cho Vương Phi."
"Dạ" Diệp linh cùng Diệp khanh hai người dẫn theo mấy nha đầu hầu hạ
bên trong Liên viện, một đường trở về viện.
Phượng Lan Dạ nghe Diệp Linh bẩm báo, lập tức mặt đen thui, cắn răng.
Xem ra nàng lần này lại thua nữa, tên Nam Cung Diệp kia lại đoán được
nàng không có hạ quyết tâm giết Ngân ca, lại còn muốn đem Ngân ca tặng