ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 66

Mắt thấy đã tới viện của mình, bỗng nhiên bên đường phố có một đoàn

người vây quanh, tất cả đều lẳng lặng không lên tiếng, mà người nọ ở trung
tâm đám đông đánh ra tiếng đàn phiêu dật như nước, ưu nhã động lòng
người, tràn ngập ở trong bóng đêm.

Hay cho một khúc tri âm tri kỷ, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới

kỳ lạ, như tận mắt nhìn thấy tất cả.

Phượng Lan Dạ không khỏi hiếu kỳ đi về phía trước, Hoa Ngạc theo sát

nàng, trong bụng thật tò mò.

Là ai ở chỗ này đánh đàn, trước mặt nhiều người như vậy mà có thể bắn

ra được thanh âm hay mà không có một tia bất loạn.

Kỳ quái nhất chính là những người đang nghe như si như say, không gây

ra chút âm thanh nào, thật giống như ở chỗ không người.

Phượng Lan Dạ cùng Hoa Ngạc đi tới, mượn ánh trăng sáng giống như

tấm màn lụa mỏng, nhìn vào trong, chỉ thấy bên đường phố trên bãi đất
trống, một thân màu trắng gấm bào, nam tử cao quý nho nhã đang ngồi
ngay ngắn ở phía trên, chính là người lúc nãy giúp nàng giải vây, Tam
hoàng tử của Thiên Vận hoàng triều, giờ phút này hắn khép nhẹ mi mắt,
hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn, mười ngón tay nhỏ dài, tung bay như
ngọc châu từ trong chậu rơi đổ xuống ra phát ra tiếng đàn dễ nghe.

Phượng Lan Dạ lẳng lặng thưởng thức, nàng lúc nhỏ đồ vật tiếp xúc đầu

tiên chính là đàn, đàn là đồ chơi của nàng, cũng là vũ khí của nàng.

Ở hiện đại sư phụ tặng nàng một cây đàn, mặc dù không phải hết sức

trân quý, nhưng nàng rất là yêu thích, còn làm bạn với nàng hơn mười năm.

Nếu như nói ở hiện đại còn có cái gì nàng lưu luyến, thì chỉ có cây đàn

kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.